Hôm nay,  

Độc Lập Hay Độc Tài?

28/08/201000:00:00(Xem: 7021)

Độc Lập Hay Độc Tài"

Phạm Trần
"Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập, và sự thật đã thành một nước tự do độc lập. Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng và của cải để giữ vững quyền tự do, độc lập ấy."
Đó là câu cuối cùng trong Tuyên ngôn độc lập năm 1945 mà Hồ Chí Minh đã long trọng công bố tại Hà Nội ngày 2-9, nhưng chính đảng  Cộng sản Việt Nam do Hồ Chí Minh lãnh đạo đã bóp chết tự do và độc lập ngay sau đó để đưa đất nước đến chiến tranh huynh đệ tương tàn  trong suốt 30 năm dài cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Nếu những người Cộng sản hồi đó thật lòng đòan kết dân tộc, thật lòng hợp tác  với các đảng phái không Cộng sản để kháng chiến chống ngoại bang, khi ấy Pháp là chính, thì làm sao không thành công, cho dù gian nan cách mấy.
Nhưng người Cộng sản, tự cho mình có công cướp được chính quyền từ  tay Nhật-Pháp khi  ấy  đang trong cảnh hỗn lọan giữa một bên Quân đội Nhật đầu hàng Quân đội Đồng minh và lực lượng Pháp bị giam trong trại, trong khi Chính phủ hợp pháp nhưng non yếu Trần Trọng Kim không có quân đội bảo vệ nên Hồ Chí Minh  đã  lợi dụng cơ hội, dùng đội ám sát đi cô lập và  tiêu diệt những lực lượng Quốc gia  không chịu đi theo đường lối của Hồ Chí Minh.
Bằng chứng  người Cộng sản cướp  công tự phát của nhân dân dành quyền làm chủ đất nước từ tay ngọai bang năm 1945  nhiều vô cùng, nhưng chỉ riêng chuyện họ cứ mãi tuyên truyền  đảng CSVN mới là lực lượng duy nhất  đã  lãnh đạo tòan dân đứng lên dành chính quyền từ tay Nhật và Pháp là hòan toàn không  có thật.
Một trong số họ là Nguyễn Trọng Phúc, Phó Giáo sư-Tiến sỹ,  Nguyên Viện trưởng Viện lịch sử Đảng, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh viết rằng: "Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là thành quả của khoa học, nghệ thuật cách mạng và khởi nghĩa do Đảng Cộng sản Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo…..Thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám bắt nguồn từ các nhân tố chủ quan và khách quan. Đó là sự vùng dậy của cả một dân tộc với ý chí tự lực, tự cường, quyết đem sức ta mà tự giải phóng cho ta được sự dẫn dắt của đường lối chiến lược và sách lược đúng đắn của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh. (Tạp chí Cộng sản, Số 16 (208) năm 2010)
Nhưng  Nhà văn Tô Hải, người có mặt trong ngày được gọi là "Việt Minh cướp chính quyền" 19-8-1945 tại Hà Nội 65 năm về trước đã lật ngược sự thật :"  Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật + Pháp không hề có! Mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ: Chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. 126 ngày nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ..., được thế giới công nhận và sau này,đa số vẫn được mời vào "Chính phủ liên hiệp."
Cựu đảng viên kỳ cựu ngọai thất tuần Tô Hải, người  đã trả lại thẻ đảng để chống  chính sách kìm kẹp tư tưởng và những bất công xã hội giải thích tại sao nhiều người Việt Nam  lúc đó đã "a dua" theo Việt Minh mà không biết mình  đã mắc lừa. Ông viết: "Có phải chính những người như bọn tớ, tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát "Này thanh niên ơi ! Quốc gia đến ngày giải phóng" kéo nhau đi biểu tình ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim đã "quáng gà cách mạng" nên, giữa chừng đã a-dua, khi thấy người ta trương lên lá cờ đỏ sao vàng to tướng và phát cho chúng tớ những lá cò đỏ nhỏ bằng cái quạt mo là những người đã được "Đảng giáo dục" và "đồng lòng cùng đi tiếc gì thân sống" để thực hiện nghị quyết của Đại Hội Quốc Dân (") họp ở Tân Trào" Không! Hoàn toàn không! Chúng tớ, lúc ấy, dù bất cứ ai, bất cứ tổ chức nào, đã đưa ra đường lối chống Pháp, đã hứa hẹn Độc Lâp-Tự Do cho đất nước, đều sẵn sang đi theo! Đến cựu Hoàng Bảo Đại cũng còn tuyên bố "Làm dân một nước tự do còn hơn là làm vua một nước nô lệ!" nữa là!
Hơn thế nữa, bọn thanh niên "hăng máu vịt" chúng tớ, lúc ấy cũng như Việt Minh ở chiến khu về, có quái gì mà phải lo. Ai cũng biết thừa đi là "Cướp chính quyền phen này sẽ chẳng có đổ máu vì Nhật đã đầu hàng vô điều kiện, Pháp vẫn chưa ra khỏi các trại giam chờ ngày trao trả cho quân đồng minh! Ai cũng biết chắc là sẽ chẳng có súng nổ, máu trào... chứ cứ như cách mạng Pháp, cach mạng Nga thì….. sức mấy mà mặc com-lê, cà-vạt đàng hoàng, tay không mà dám đi "Cướp" chính quyền trong tay Nhật-Pháp cơ chứ!"
Mọi "mâm cỗ độc lập tự do" đã có chính phủ Trần Trọng Kim dọn sẵn, kể cả hàng loạt cuộc mít tinh, biểu tình suốt từ ngày Nhật đầu hàng vô điều kiện cho đến ngày 19 tháng 8…, tất cả các hoạt động thanh niên tiền tuyến, thanh niên khất thực, phụ nữ, nhi đồng, công chức…. đều được "tự giác" tổ chức bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, suốt 126 ngày…..
Việt Minh với cái tên chẳng hề cộng sản, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ gì có cái "tài", theo tớ, duy nhất là, khi vào tiệc thì cầm cốc đứng lên hô to: "Nào! Mời các bạn cầm đũa!" Cứ làm như bữa tiệc ấy là chính mình bỏ tiền ra chiêu đãi toàn dân vậy!
Nói trắng ra rằng, dân Việt Nam chẳng hề biết đến cái sự lãnh đạo tài tình nào của Đảng Cộng Sản trước cái ngày 19 tháng 8 năm 1945 ấy!  Vả lại lúc đó Đảng các ông có mấy người" Làm sao chỉ có gần 60 chục mống, (trong đó có cả ông anh họ tớ, Tô Kim Châu, Ban Bình Dân Học Vụ cùng Nguyễn Hữu Đang, không hề là Đảng viên CS, sau này bỏ vô Nam, làm cái gì đó ở toà án quân sự VNCH, nên đi học tập "có" 11 năm!) đi họp ở Tân Trào về mà động viên được cả triệu người, đủ mọi thành phần từ Bắc vô Nam, đứng lên đòi Độc Lập Tự Do kia chứ!
Chẳng qua là Khổ quá, Đói quá, Nhục quá mà BẤT CỨ TỔ CHỨC NÀO DÁM ĐỨNG RA ĐIỀU KHIỂN ĐẤT NƯỚC ĐANG CÓ NGUY CƠ RƠI VÀO TÌNH TRẠNG VÔ CHÍNH PHỦ, CHÚNG TÔI, NHỮNG NGƯỜI NÔNG DÂN SẮP CHẾT ĐÓI, NHỮNG NGƯỜI TIỂU TƯ SẢN TRÍ THỨC BIẾT TỦI NHỤC ĐỀU ỦNG HỘ...."  )
Tóm lại, theo tớ, 19 tháng 8 năm 45 nếu tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một chương; CHÍNH PHỦ TRẦN TRỌNG KIM VÀ CUỘC ĐẢO CHÍNH 19 THÁNG 8 NĂM 45. Tiếp theo đó là những trang bi tráng nhất về lịch sử dân tộc Việt Nam sau cuộc Đảo Chính này… Vì:
Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đã bắt đầu bị đổi mầu từ đây.
- máu đổ xương rơi cũng bắt đầu từ đây!
- hầu hết những ai không chịu đổi mầu đã, hoặc bị thủ tiêu hoặc "tìm đường cứu nước" bằng một hướng đi khác để trở thành "kẻ thù của Nhân Dân" hoặc đơn giản hơn chỉ để sống và làm việc bằng trái tim và khối óc của chính mình. Một vài người đã mang theo nỗi oan ức xuống tuyền đài thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối đẻ đời "Lịch sử sẽ phán xét cho tôi" (Nguyễn Tường Tam)
- những ai còn lại đành cam chịu kiếp sống Sợ, sống Hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được thực sự Tự do, Độc lập…." (Theo blog Tô Hải)


Đúng thế, thảm cảnh của 30 năm nồi da xáo thịt đã bắt đầu từ đây mà người Cộng sản thì cứ tự tiện nói bừa, viết bậy bẻ cong lịch sử nói hay cho mình và coi như hàng triệu con người vô tội đã chết thay cho họ  trong suốt cuộc chiến là lẽ  đương nhiên để họ được ngồi mát an bát vàng ngày nay.
Do đó thứ tự do, độc lập  mà Hồ Chí Minh đã nhân danh dân tộc để tuyên xưng với tòan thế  giới  ngày 2 thán g 9 năm 1945  chẳng qua cũng chỉ là một canh bạc xương máu mà đảng CSVN đã dùng để mặc cả cho các giải pháp chính trị có lợi cho họ từ 1945 cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Mọi người Việt Nam hãy hỏi đảng CSVN xem thứ tự do khập khiễng của họ ngày nay có cho dân  nhiều quyền lợi bằng tự do nửa vời mà thực dân Pháp đã dành cho dân mình  không "
Một điều rõ nhất là thực dân Pháp không hạn chế quyền tự do tôn giáo, không bắt các Tôn giáo phải gia nhập tổ chức chính trị-xã hội như đảng CSVN buộc Tôn giáo phải vào Mặt trận Tổ quốc của đảng để cho đảng kiểm sóat.
Người Cộng sản cũng phô trương rằng chính họ đã tháo gông cùm nô lệ mà  các chế độ thực dân, phong kiến đã tròng vào cổ người dân  Việt Nam qua nhiều thế hệ nhưng xin mọi người  hãy bình tâm  nhìn lại lịch sử thế giới và  Việt Nam xem có thứ nộ lệ nào khắc nghiệt hơn "nộ lệ Cộng sản""
Hậu qủa đau thương của chính sách  bắt  người dân miền Bắc  lao động cực khổ  trong  20 năm từ 1954 đến 1975  để phục vụ cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam Việt Nam của đảng vẫn  còn lưu lại ở  mỗi con đường, góc phố, căn nhà và trên  từng nếp nhăn của những  khuôn mặt xương gầy của  người dân miền Bắc. 
Ở Hà Nội bây giờ, cuộc sống nghèo nàn của số đông trong số trên 3 triệu người dân , sau trên nửa thế kỷ đón "Bác" về Thủ đô còn  là cách khác để chứng minh cho   mặt trái của hai chữ "tự do" và "độc lập"  của Hồ Chí Minh  trong Tuyên ngôn độc lập ngày 2/9/1945.
Và nếu có ai  rảnh rỗi hơn thì hãy đi về các làng, các xóm ở vùng sâu và vùng xa thăm dân cho biết sự tình xem đồng bào mình đã được hưởng các quyền tự do  đến mức nào và đời sống hàng ngày của họ đã thăng tiến bao nhiêu  kể từ sau ngày đảng CSVN cai trị cả nước, sau biến cố đau thương 1975"
Một phần rất nhỏ của tòan diện bức tranh đen tối  đã được  Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng  Chính phủ  nhìn nhận trong  bài viết được phổ biến trên  các Báo của nhà nước  ngày 25-8 (2010). Dũng nói : "Việc bảo đảm an sinh xã hội và phúc lợi xã hội vẫn còn bất cập và yếu kém: giảm nghèo chưa bền vững, số hộ cận nghèo còn nhiều, tỷ lệ hộ tái nghèo hàng năm còn cao. Đời sống của một bộ phận dân cư, nhất là ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa còn nhiều khó khăn, khoảng cách thu nhập của các tầng lớp dân cư còn lớn. Tình trạng thiếu việc làm ở nông thôn, ở vùng đô thị hoá và thất nghiệp ở thành thị còn nhiều. Nguồn lực cho an sinh xã hội và phúc lợi xã hội còn hạn chế, chủ yếu dựa vào ngân sách nhà nước, với diện bao phủ và mức hỗ trợ còn thấp. Các hình thức bảo hiểm chưa đáp ứng được nhu cầu đa dạng của người dân; chất lượng các dịch vụ nhìn chung còn thấp, vẫn còn không ít tiêu cực, phiền hà."
Hiện nay rất khó mà biết được chính xác số người còn bị đói nghèo ở Việt Nam là bao nhiêu, nhưng Nguyễn Tấn Dũng  khoe chỉ còn 10% xuống từ 29% năm 2002 và chênh lệch mức sống giữa thành thị và nông thôn  đã giảm từ 2,3 lần (năm 1999) xuống còn 2 lần (năm 2008).
Tiêu chuẩn  nghèo của Thế giới hiện nay quy  định quốc gia có thu nhập bình quân người hàng năm là 735 Mỹ kim, nhưng thu nhập bình quân của Việt Nam chỉ vào khoảng 400 Mỹ kim.
Như vậy diện đói-nghèo vẫn còn nhiều trên tổng số dân gần 88 triệu người ở Việt Nam hiện nay.
Bằng chứng đói-nghèo còn  được báo Điện tử VTC News của Việt Nam đưa tin  vào ngày 13/04/2010  : "Kết quả giám sát của Ủy ban thường vụ Quốc hội cho thấy, việc thực hiện xóa đói giảm nghèo (XĐGN) từ 2006-2009 và các chương trình quốc gia, các dự án khác trên địa bàn các xã đặc biệt khó khăn bước đầu giải quyết được tương đối đồng bộ kết cấu hạ tầng Kinh tế xã hội như hệ thống giao thông nông thôn, thủy lợi nhỏ, điện, trường học, trạm y tế, nước sinh hoạt, phát tranh truyền hình... đáp ứng được tối thiểu cho phát triển sản xuất và ổn định đời sống nhân dân.
Tuy nhiên, vẫn còn những tồn tại và hạn chế: tập quán lao động sản xuất của đồng bào ở vùng này chậm được thay đổi, sản xuất thuần nông tự sản, tự tiêu vẫn còn phổ biến chậm thích ứng với cơ chế thị trường; Đa số xã, thôn, bản thuộc diện đầu tư Chương trình 135 giai đoạn 2 tuy tỷ lệ hộ nghèo hàng năm giảm nhanh nhưng thiếu bền vững, tỷ lệ hộ nghèo và cận nghèo còn khá lớn, nếu thực hiện theo tiêu chuẩn nghèo mới hoặc bị ảnh hưởng thiên tai, mất mùa thì tỷ lệ hộ nghèo sẽ trở lại rất cao. Qua giám sát thì đến cuối năm 2009, một số tỉnh còn có xã tỷ lệ nghèo cao như: Tuyên Quang 42,2%, Lạng Sơn 49%, Điện Biên 50%, Quảng Bình 49,34%, Quảng Nam 48,78%, Quảng Ngãi 49,94%."
Những con số đói-nghèo qúa cao này cho thấy chủ trương xóa đói-giảm nghèo cho dân của nhà nước Việt Nam vẫn còn nhiều bất cập và chưa có hy vọng đựơc giải quyết mau chóng, nhất là ở những vùng dân cư ven biển  thường xuyên gặp bão.
Nhưng không  phải chỉ có dân thường mới thiếu tự do để bị thiệt thòi về kinh tế mà ngay cả giới trí thức, các nhà văn và những người làm báo của đảng ở đô thị cũng bị hạn chế các quyền tự do tư tưởng, trái với Tuyên ngôn độc lập.
Bởi vì muốn có tự do ở Việt Nam bây giờ, người dân phải  "xin", nhưng không phải ai xin cũng cũng được Nhà nước cho.  Bằng chứng như  Hiến pháp thì viết trong  Điều 69 rằng : " Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật", nhưng Nhà nước lại cấm công dân ra báo tư nhân, không cho lập đài phát thanh, truyền hình.
Còn  Điều 70 thì viết: "Công dân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật", nhưng Nhà nước chỉ cho phép các Tổ chức Tôn giáo được công nhận hoạt động và chống lại những tôn giáo nào không chịu gia nhập Mặt trận Tổ Quốc mà vẫn hoạt động như  trường hợp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất là một tỷ dụ.
Như vậy thì danh xưng "tự do" của Tuyên ngôn  độc lập 2-9-1945 còn gía trị gì không hay nó đã biến thành bình phong che đậy cho những hành động phản động chống lại quyền làm  chủ đất nước của người dân "
Và một khi không còn "tự do" nữa thì  dù có được sống trong một nước  "độc lập" cũng có nghĩa gì đâu " -/-
Phạm Trần
(08/010)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dưới thể chế Việt Nam Cộng Hòa người dân không chỉ bình đẳng về chính trị mà còn có cơ hội bình đẳng về kinh tế, nên mặc dù chiến tranh khoảng chênh lệch giàu nghèo giữa nông thôn và thành thị, giữa những người ở thành thị với nhau không mấy khác biệt.
Nếu so sánh với nuôi con thì có 2 việc là cho ăn và dạy dỗ. Ăn uống phải đầy đủ và điều độ (không mặn, ngọt, béo v.v…) để cơ thể khỏe mạnh. Giáo dục không gò bó thì trẻ hoặc hư hay cương cường tự lập, trái lại rầy la đánh đập hay nuông chiều thì trẻ sinh ra nhút nhát, kém tự tin hoặc ỷ lại. NHTƯ ví với bàn tay Midas nuôi dưỡng thức ăn (tiền) cho nền kinh tế, trong khi bàn tay hữu hình (hay thô bạo) của nhà nước (gồm Hành Pháp và Quốc Hội ở Mỹ) có quyền hạn thả lỏng hay siết chặc thị trường.
Bắt đầu từ đây thì xu hướng nịnh nọt nở rộ và tràn lan ra khỏi lãnh vực thơ văn, vào đến tận nhà vệ sinh công cộng – theo ghi nhận của nhà báo Bút Bi : Thấy tóc sếp đen thì nịnh: “Anh lo nghĩ nhiều mà giữ được tóc đen vậy thì tài tình quá!”, tóc sếp bạc thì âu lo: “Anh suy tư công việc nhiều quá nên để lại dấu ấn trên mái tóc anh”. Sếp ốm: “Quanh năm suốt tháng lo cho người khác nên anh chẳng nghĩ đến tấm thân gầy guộc của mình”. Sếp mập: “Anh quả là khổ, làm việc nhiều quá đến không có thời gian tập thể dục...”
Mau quá anh nhỉ! Mới đó đã hai mươi chín năm. Không ngờ đi ăn cưới người cháu vợ ở Cali, gặp lại anh ở phố Bolsa sau gần ba mươi năm. Nhớ ngày nào bốn anh em: Ngọc, Nhất, Tâm, Thể, coi như tứ trụ vây quanh người anh đầu đàn, anh Lê Văn.
Sáng 30 tháng 4, khoảng 6 giờ 30, lệnh gọi tất cả sĩ quan và nhân viên chiến hạm đang sửa chữa tại Hải-Quân Công-Xưởng tập họp tại Bộ-Tư-Lệnh Hạm-Đội. Một sĩ quan cao cấp Hải-Quân tuyên bố rã ngũ. Từ Bộ-Tư-Lệnh Hạm-Đội trở lại HQ 402, với tư cách sĩ quan thâm niên hiện diện, Trung-Úy Cao Thế Hùng ra lệnh Thiếu-Úy Ninh – sĩ quan an ninh – bắn vỡ ổ khóa phòng Hạm-Trưởng, lấy tiền trong tủ sắt phát cho nhân viên để họ tùy nghi. Nhân viên ngậm ngùi rời chiến hạm, chỉ còn một hạ sĩ, một hạ sĩ nhất, một hạ sĩ quan tiếp liệu, vì nhà xa không về được.
Vấn đề, chả qua, là cả ba nhân vật thượng dẫn đều không thích cái thói xu nịnh và đã thẳng thắn nói lên những lời trung thực khiến ông Nguyễn Phú Trọng (và cả giới cầm quyền nghịch nhĩ) nên họ đành phải chịu họa – họa trung ngôn – giữa thời buổi nhiễu nhương. Trong một xã hội mà không có nhân cách người ta vẫn sống (thậm chí còn sống béo tốt hơn) thì những người chính trực bị giam trong Viện Tâm Thần … là phải!
Nay chánh phủ các nước nạn nhơn dịch vũ hán như Huê kỳ, Úc, Gia-nã-đại, Cộng hòa Séc, Đan-mạch, Estonie, Do-thái, Nhật-bổn, Lettonie, Lithuanie, Na-Uy, Nam Hàn, Slovènie, và Anh Quốc đã cùng nhau bày tỏ mối quan tâm và nghi ngờ về kết quả nghiên cứu tìm nguồn gốc Covid-19 của Tổ chức Y tế Thế giới vừa qua tại Trung Quốc và kêu gọi nên có nhận xét độc lập và hoàn toàn khoa học
Những con người bằng xương bằng thịt đang nằm trong nhà giam là những Nhá báo tự do. Họ đòi Đảng và nhà nước tôn trọng quyền làm người và các quyền tự do căn bản của họ. Do đó, trong báo cáo phổ biến ngày 13/01/2021, ông John Sifton, giám đốc vận động châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch) đã tố cáo: “Trong suốt năm 2020, ngoài một số nhà bất đồng chính kiến trực ngôn, công an cũng bắt giam nhiều người khác vì đã nói lên chính kiến của mình và thực hành các quyền tự do ngôn luận cơ bản.”
Về địa dư, Ngã ba Ông Tạ là ngã ba đường Phạm Hồng Thái, nối dài Lê Văn Duyệt (nay là Cách mạng Tháng 8) và đường Thoại Ngọc Hầu (nay là Phạm Văn Hai), với tiệm chụp ảnh Á Đông cao sừng sững, một thời là dấu mốc để nhận ra từ xa.
Tài sản của 26 người giàu nhất thế giới hiện ngang bằng 50% phần còn lại của nhân loại . Riêng ở Mỹ vào năm 2017 của cải của 3 nhà giàu nhất nước nhiều hơn 50% dân chúng còn lại . Những tỷ phú như Jeff Bezos hay Mark Zuckerberg quả tình mang đến tiện ích cho hàng tỷ con người qua các dịch vụ trên Amazon và Facebook, nhưng khó lòng giải thích tài sản hàng trăm tỷ của họ 100% là đến từ giá trị tiện ích mà không phải nhờ các công ty này bẻ cong luật pháp và bóp méo thị trường nhằm tránh thuế và giết chết cạnh tranh. Ở Mỹ hay nhiều nước khác ngày nay tuy không bóc lột lao động (mất việc hay không chịu đi làm thì lãnh trợ cấp nhà nước) nhưng vô cùng chênh lệch: nhiều gia đình làm việc quần quật nhưng vẫn sống chật vật với đồng lương thấp trong khi một số khác hưởng lợi to nhờ giá nhà và chứng khoán tăng vọt. Một khi quần chúng phẩn nộ cho là bất công thì mô hình kinh tế phải thay đổi, bởi vì mô hình kinh tế phải phục vụ con người chớ xã hội không thể bị bẻ cong vì lý thuyết kinh tế (tr
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.