Hôm nay,  

Rsf Tố Tù Trá Hình Csvn, Đòi Trả Tự Do Nhà Báo, Blogger

12/12/200800:00:00(View: 6267)

RSF Tố Tù Trá Hình CSVN, Đòi Trả Tự Do Nhà Báo, Blogger

Cô Thanh Thảo, phóng viên Radio Chân Trời Mới, và ông Bùi Xuân Quang, Chủ nhiệm báo Vietnam Infos, đọc danh sách những nhà báo và những nhà dân chủ đang bị giam giữ.
(Paris - VNN) Theo tin đài CTM,  để đánh dấu 60 năm ngày Liên Hiệp Quốc công bố Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới - Reporters sans Frontrières (viết tắt là RSF) năm nay quyết định thực hiện những cuộc biểu dương khác với những cuộc tập hợp thường lệ, để ca tụng sự thành tựu của bản Tuyên Ngôn này, bằng cách tổ chức những cuộc biểu tình bất ngờ để tố cáo trước dư luận quốc tế những quốc gia đàn áp quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận. Hai nơi được chọn tiêu biểu cho lần này là tòa đại sứ CSVN và Syria tại Paris.
Vào lúc 10 giờ sáng ngày 10 tháng 12 năm 2008, một số thành viên của Reporters sans Frontrières  mặc áo đỏ với hàng chữ "liberté de presse" (tự do báo chí) đã bất ngờ tiến đến trước cổng sứ quán CSVN ở đường Boileau - quận 16, Paris. Sau vài phút thương lượng với cảnh sát, họ đã căng biểu ngữ có vẽ hình nhà tù trước cổng, nhằm tố cáo sứ quán CSVN phía sau là nhà tù. Bên cạnh đó là hình ngọn nến lật ngược để nói tình trạng nhân quyền đang bị ngược đãi tại Việt Nam, và một biểu ngữ lớn với hàng chữ "Việt Nam : hãy trả tự do cho các nhà báo và các blogger".


Đoàn biểu tình dưới sự hướng dẫn của hai ông Jean-Francois Julliard, tổng thư ký của RSF  và Vincent Brossel - đặc trách về khu vực Á châu Thái Bình Dương, kêu gọi nhà cầm quyền CSVN hãy tôn trọng quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận tại Việt Nam, cụ thể là phải trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho các nhà báo và các nhà vận động dân chủ như LM Nguyễn Văn Lý, ông Trương Minh Đức, nhà báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Luật sư  Lê Thị Công Nhân, Luật sư Nguyễn Văn Đài, ông Trần Quốc Hiền, ông Trương Quốc Huy, Bác sĩ Lê Nguyên Sang, nhà báo  Huỳnh Nguyên Đạo, nhà báo Nguyễn Việt Chiến, Cô Phạm Thanh Nghiên,  Sinh viên Ngô Quỳnh, Kỹ sư Phạm Văn Trội, Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, ông Nguyễn Văn Túc, ông Nguyễn Kim Nhàn, ông Nguyễn Văn Tính, nhà thơ Trần Đức Thạch...
Sau đó cả đoàn đã kéo tới tòa đại sứ Syria ở quận 15 - Paris để tiếp tục tố cáo sự chà đạp quyền tự do báo chí và ngôn luận tại quốc gia này.
Với phương châm "Không có tự do báo chí, không ai biết đến các cuộc đấu tranh" (Sans une presse libre, aucun combat ne peut être entendu), Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới dồn mọi nỗ lực vận động cho quyền tự do báo chí ở bất cứ nơi nào quyền này không được tôn trọng.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ngược lại, những biến cố dồn dập đủ loại trong COVID-19 mở ra cuộc đấu tranh chính trị mới: đòi quyền được sống còn, có thuốc trị cho tất cả, đi lại an toàn, đó là một cái gì thiết thực trong đời sống hằng ngày và không còn chờ đợi được chính quyền ban phát ân huệ; nó khiến cho người dân có ý thức là trong các vấn đề nội chính, cải tổ chế độ là cần ưu tiên giải quyết. Người dân không còn muốn thấy vết nhơ của Đồng Tâm hay tiếp tục qùy lạy van xin, thì không còn cách nào khác hơn là phải có ý thức phản tỉnh để so sánh về các giá trị tự do cơ bản này và hành động trong gạn lọc. Tình hình chung trong việc chống dịch là bi quan và triển vọng phục hồi còn đấy bất trắc. Nhưng đó là một khởi đầu cho các nỗ lực kế tiếp. Trong lâu dài, dân chủ hoá là xu thế mà Việt Nam không thể tránh khỏi. Cải cách định chế chính trị và đào tạo cho con người để thích nghi không là một ý thức riêng cho những người quan tâm chính sự mà là của toàn dân muốn bảo vệ sức khoẻ, công ăn việc làm
Trong vài thập niên vừa qua, giải Nobel Hòa Bình và Văn Chương được xem là một tuyên ngôn của ủy ban giải Nobel về các vấn đề thời cuộc quan trọng trong (những) năm trước và năm 2021 này cũng không là ngoại lệ. Giải Nobel Văn Chương năm nay được trao cho nhà văn lưu vong gốc Tazania - một quốc gia Châu Phi, là Abdulrazak Gurnah "vì sự thẩm thấu kiên định và bác ái của ông đối với những ảnh hưởng của chủ nghĩa thực dân và số phận của những người tị nạn trong vực sâu ngăn cách giữa các nền văn hóa và lục địa". Cũng vậy, giải Nobel Hoà Bình đã dành cho hai ký giả Maria Ressa của Phi Luật Tân và Dmitry Muratov của Nga "vì những nỗ lực bảo vệ sự tự do ngôn luận, vốn là điều kiện tiên quyết cho nền dân chủ và sự hòa bình lâu dài". Ủy ban Nobel Hòa Bình Na Uy còn nói thêm rằng, "họ đại diện cho tất cả các ký giả đang tranh đấu cho lý tưởng này, trong một thế giới mà nền dân chủ và tự do báo chí đang đối mặt với những điều kiện ngày càng bất lợi" và cho "nền báo chí tự do, độc lập
Sau đó, sau khi “phát khóc” và lau nước mắt/nước mũi xong, bác Hồ liền thỉnh ngay bác Lê về thờ nên mới có Suối Lê Nin (với Núi Các Mác) cùng hình ảnh – cũng như tượng đài – của cả hai ông trưng bầy khắp mọi nơi, để lập ra một tôn giáo mới, thay thế cho Phật/Chúa/Thánh Thần/Ông Bà/Tiên Tổ ... các thứ.
Sự nghiệp chính trị của đại đế Nã-Phá-Luân chẳng liên hệ gì nhiều đến Trung Quốc nên không biết tại sao ông nổi hứng tuyên bố một câu bất hủ mà giờ này có giá trị của một lời tiên tri “Hãy để Trung Hoa ngủ yên bởi vì khi tỉnh giấc nó sẽ làm rung chuyển thế giới.” Vào tháng 03/1978 có một sự kiện ít được biết đến nhưng bắt đầu lay thức gã khổng lồ Trung Quốc khi một hợp tác xã nông nghiệp ở Phúc Kiến xin phép được giữ lại phần sản xuất vượt chỉ tiêu để khuyến khích nông dân hăng hái làm việc. Đây là giai đoạn trước Đổi Mới nên viên thư ký đảng bộ của hợp tác xã bị phê bình kiểm điểm. Chỉ 8 tháng sau đó vào cuối năm 1978 Đặng Tiểu Bình tuyên bố cải tổ và mở cửa nền kinh tế. Đề nghị nói trên của hợp tác xã được mang ra thử nghiệm với kết quả sáng chói nên viên thư ký đảng được ban khen.
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.