Hôm nay,  

Đạo Luật Nhân Quyền Cho Vn: Đòi Db Sanchez Tăng Áp Lực

2/18/201000:00:00(View: 5947)

Đạo Luật Nhân Quyền Cho VN: Đòi DB Sanchez Tăng Áp Lực

Phái đoàn người Việt vận động DB Howard Berman, Hạ Viện Hoa Kỳ, 3/12/09.


Ts. Nguyễn Đình Thắng


(LTS: Bài viết này của Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng phổ biến qua Mạch Sống machsong.org phân tích rằng cộng đồng Việt cần tăng áp lực để yêu cầu dân biểu Loretta Sanchez thúc đẩy dự luật nhân quyền cho VN, vì Đảng Dân Chủ hiện nắm đa số lưỡng viện. Nhan đề bài viết đã được VB sửa lại.)
Đạo Luật Nhân Quyền Cho Việt Nam hiện nằm hoàn toàn trong tay của Đảng Dân Chủ. Hai vị Chủ Tịch của Uỷ Ban Ngoại Giao tại Hạ Viện và Thượng Viện chưa chịu đưa đạo luật này ra để biểu quyết. Nữ Dân Biểu Loretta Sanchez, thuộc Đảng Dân Chủ và đại diện cho khối cử tri người Việt đông nhất ở Hoa Kỳ, có thể chứng minh mối quan tâm đối với vấn đề nhân quyền ở Việt Nam và thực lực của mình ở Quốc Hội qua việc thúc đẩy cho đạo luật này được thông qua ở Hạ Viện và Thượng Viện.
Ngày 2 tháng 4, 2009 DB Christopher Smith, Đảng Cộng Hoà, New Jersey, đưa vào Hạ Viện đạo luật Nhân Quyền Cho Việt Nam với danh số H.R. 1969. Một tháng rưỡi sau đó, TNS Barbara Boxer, Đảng Dân Chủ, California, đưa đạo luật này vào Thượng Viện với danh số S. 1159. Tuy nhiên đến nay, cả hai dự thảo luật này đều bị “dìm”, không được đưa ra ở mỗi viện để được biểu quyết.
Theo thể thức trong Quốc Hội, một dự thảo luật phải được thông qua ở cấp tiểu ban, rồi lên đến uỷ ban, rồi ra toàn viện, ở Hạ Viện cũng như ở Thượng Viên. Một khi vị chủ tịch uỷ ban đồng ý thì lúc đó vị chủ tịch của tiểu ban dưới uỷ ban mới được “bật đèn xanh” để đưa đạo luật ra tiểu ban để biểu quyết. Đạo luật Nhân Quyền Cho Việt Nam thuộc lãnh vực ngoại giao cho nên sẽ phải đi qua Uỷ Ban Ngoại Giao, và tiểu ban về Á Châu hay Đông Á, ở mỗi viện.
Vì Đảng Dân Chủ nắm đa số ở lưỡng viện nên tất cả các chức chủ tịch đều thuộc đảng này. Họ là người quyết định có đưa đạo luật ra biểu quyết hay không. Nếu như vào cuối năm nay, đạo luật vẫn không được đưa ra biểu quyết thì nó sẽ tự động “chết” một cách âm thầm.
Vị chủ tịch của Uỷ Ban Ngoại Giao Hạ Viện là Dân Biểu Howard Berman, Đảng Dân Chủ, California, Địa Hạt Cử Tri số 28. bao gồm Pacoima, Arleta, Panorama City, Sylmar, North Hollywood, Encino, Sherman Oaks, Van Nuys, Studio City và Santa Monica Mountains. Vị chủ tịch của Tiểu Ban Á Châu, Thái Bình Dương, và Môi Sinh Toàn Cầu, thuộc Uỷ Ban Ngoại Giao Hạ Viện, là Đại Biểu Eni Faleomavaega, Đảng Dân Chủ, đại diện cho American Samoa. Ông ta là người hướng dẫn phái đoàn đi Việt Nam tháng 12 vừa qua, với sự tham dự của DB Cao Quang Ánh và DB Mike Honda.
Ở Thượng Viện, vị chủ tịch của Uỷ Ban Ngoại Giao là TNS John Kerry, Đảng Dân Chủ, Massachusetts và vị chủ tịch của Tiểu Ban Đông Á và Thái Bình Dương Vụ là TNS Jim Webb, Đảng Dân Chủ, Virginia. Cả hai vị Thượng Nghị Sĩ này đều không ủng hộ Đạo Luật Nhân Quyền Cho Việt Nam vì điều khoản chế tài.


Ngày 3 tháng 12, 2009, DB Cao Quang Ánh cùng với hai vị tu sĩ Phật Giáo, Hoà Thượng Thích Vân Đàm và Hoà Thượng Thích Nguyên Trí, và tôi đã gặp Chủ Tịch Uỷ Ban Ngoại Giao Hạ Viện là DB Howard Berman để vận động đưa đao luật ra biểu quyết. Theo tôi nhận xét, Ông Berman, một người không xa lạ và đã từng hỗ trợ cho nỗ lực cứu vớt thuyền nhân khỏi thảm cảnh cưỡng bức hồi hương trong những năm giữa thập niên 1990, không nắm vững tình hình nhân quyền ở Việt Nam. Nghĩa là trước đó, chưa một ai tiếp xúc để giải thích cho DB Berman về tình trạng vi phạm nhân quyền đang trở nên trầm trọng ở Việt Nam và do đó cần thông qua Đạo Luật Nhân Quyền Cho Việt Nam. Nhận xét thứ hai của tôi là DB Cao Quang Ánh dù quan tâm đến vấn đề nhân quyền ở Việt Nam nhưng thuộc Đảng Cộng Hoà nên có rất ít ảnh hưởng đối với Đảng Dân Chủ đang nắm đa số và nắm quyền quyết định có đưa một đạo luật ra biểu quyết hay không.
Trước tình hình đó, cộng đồng Việt nếu muốn thúc đẩy cho Đạo Luật Nhân Quyền Cho Việt Nam được thông qua trong năm nay thì nhất thiết phải vận động các vị dân cử Đảng Dân Chủ. Và cộng đồng Việt ở California, đặc biệt ở Quận Cam, đóng vai trò then chốt.
Nữ Dân Biểu Loretta Sanchez, thuộc Đảng Dân Chủ, đại diện cho số cử tri người Việt đông đảo nhất trong tất cả các địa hạt dân cử ở Hoa Kỳ. Bà ta lại thuộc phái đoàn dân cử liên bang của tiểu bang California, trong đó có DB Howard Berman và TNS Barbara Boxer. Cộng đồng Việt cần yêu cầu Nữ DB Sanchez thuyết phục DB Berman đồng ý đưa đạo luật Nhân Quyền Cho Việt Nam ra Uỷ Ban Ngoại Giao.
Đồng thời Nữ DB Sanchez cũng cần nói chuyện trực tiếp với TNS Boxer để yêu cầu bà ta vận động tưong tự với vị Chủ Tịch Thượng Viện. TNS Boxer năm nay phải tái tranh cử và sẽ rất cần lá phiếu của cử tri người Mỹ gốc Việt vì mức ủng hộ của cử tri người Mỹ dành cho bà ta đã bị giảm sút trong thời gian gần đây. Bà ta cần vận động trực tiếp với vị Chủ Tich Thượng Viện Harry Reid, yêu cầu tạo áp lực với TNS John Kerry để đưa đạo luật Nhân Quyền Cho Việt Nam ra biểu quyết, nếu không phải vì quan tâm đến nhân quyền ở Việt Nam thì cũng vì tương lai của người bạn đồng viện đồng đảng là TNS Boxer.
Cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Quận Cam cần chính thức yêu cầu DB Sanchez thực hiện hai công việc trên và nắm ngọn cờ thúc đẩy cho Đạo Luật Nhân Quyền Cho Việt Nam được thông qua ở Quốc Hội, và phải làm cấp tốc. Chúng ta chỉ còn thời gian 6 tháng tới đây để vận động - năm nay Quốc Hội sẽ bãi khoá sớm để các vị dân cử đi vận động tranh cử.
Việc làm này của DB Sanchez sẽ thiết thực hơn rất nhiều so với những buổi họp báo, các chuyến viếng thăm Việt Nam, những lời tuyên bố, những thông cáo báo chí, hay những nghị quyết không có giá trị chấp pháp. Đây là cách để DB Sanchez biểu dương mối quan tâm đối với tình trạng nhân quyền ngày càng tồi tệ ở Việt Nam và chứng minh tầm ảnh hưởng của Bà tại Quốc Hội Hoa Kỳ.
Cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Quận Cam cần nêu vấn đề này một cách gấp rút.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Bàn về kinh tế không thể không nhắc đến tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì…đói. Tiền mang lại tự do (có tiền mua tiên) hay biến con người thành nô lệ đồng tiền. Con nít lên 3 đã biết tiền dùng để mua bánh kẹo, vậy mà các kinh tế gia giờ này vẫn không đồng ý chuyện tiền để làm chi!
Sau ngày 30/4/1975, nếu phe chiến thắng đã có những chính sách mang lại sự hoà giải quốc gia, đối xử nhân bản với bên thua trận, thay vì cải tạo học tập, càn quét và thiêu huỷ văn hoá miền Nam, đánh tư sản mại bản, thì đã không có hàng triệu người bỏ nước ra đi và người Việt sẽ chẳng mấy ai còn nhớ đến một đất nước của quá khứ, tuy chưa hoàn toàn tự do dân chủ nhưng so với Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì người dân đã được tự do hơn bây giờ rất nhiều.
Tất nhiên phải “thành công” vì đảng một mình một chợ, không có ai cạnh tranh hay đòi chia phần. Nhưng việc đảng chọn cho dân bầu chỉ để tuyên truyền cho phương châm “ý đảng lòng dân”, trong khi người dân không có lựa chọn nào khác mà buộc phải đi bỏ phiếu để tránh bị làm khó trong cuộc sống.
Âm nhạc dễ đi vào lòng người, với hình bóng mẹ, qua lời ca và dòng nhạc, mỗi khi nghe, thấm vào tận đáy lòng. Trước năm 1975, có nhiều ca khúc viết về mẹ. Ở đây, tôi chỉ đề cập đến những ca khúc tiêu biểu, quen thuộc đã đi vào lòng người từ ngày sống trên quê hương và hơn bốn thập niên qua ở hải ngoại.
Những bà mẹ Việt xưa nay rất chơn chất thật thà, rất đơn sơ giản dị cả đời lo cho chồng con quên cả thân mình. Sử Việt nghìn năm đương đầu với giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Những bà mẹ Việt bao lần âm thầm gạt lệ tiễn chồng con ra trận, người đi rất ít quay về. Những bà mẹ âm thầm ôm nỗi đau, nỗi nhớ thương da diết.
Trước công luận, Eisenhower lập luận là cuộc chiến không còn nằm trong khuôn khổ chống thực dân mà mang một hình thức chiến tranh ủy nhiệm để chống phong trào Cộng Sản đang đe doạ khắp thế giới. Dân chúng cần nhận chân ra vấn đề bản chất của Việt Minh là Cộng Sản và chỉ nhân danh đấu tranh giành độc lập cho Việt Nam; quan trọng nhất là phải xem ông Hồ chí Minh là một cánh tay nối dài của Liên Xô. Đó là lý do cộng đồng quốc tế cần phải tiếp tục hỗ trợ cho Pháp chiến đấu.
Dù vẫn còn tại thế e Trúc Phương cũng không có cơ hội để dự buổi toạ đàm (“Sự Trở Lại Của Văn Học Đô Thị Miền Nam”) vào ngày 19 tháng 4 vừa qua. Ban Tổ Chức làm sao gửi thiệp mời đến một kẻ vô gia cư, sống ở đầu đường xó chợ được chớ? Mà lỡ có được ai quen biết nhắn tin về các buổi hội thảo (tọa đàm về văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975) chăng nữa, chưa chắc ông Nguyễn Thế Kỷ – Chủ Tịch Hội Đồng Lý Luận, Phê Bình Văn Học, Nghệ Thuật – đã đồng ý cho phép Trúc Phương đến tham dự với đôi dép nhựa dưới chân. Tâm địa thì ác độc, lòng dạ thì hẹp hòi (chắc chỉ nhỏ như sợi chỉ hoặc cỡ cây tăm là hết cỡ) mà tính chuyện hoà hợp hay hoà giải thì hoà được với ai, và huề sao được chớ!
Lời người dịch: Trong bài này, Joseph S. Nye không đưa ra một kịch bản tồi tệ nhất khi Hoa Kỳ và Trung Quốc không còn kiềm chế lý trí trong việc giải quyết các tranh chấp hiện nay: chiến tranh nguyên tử có thể xảy ra cho nhân loại. Với 8000 đầu đạn hạt nhân của Nga, khoảng 270 của Trung Quốc, với 7000 của Mỹ, việc xung đột hai nước, nếu không có giải pháp, sẽ là nghiêm trọng hơn thời Chiến tranh Lạnh.
Kính thưa mẹ, Cứ mỗi tháng 5 về, nước Mỹ dành ngày Chủ Nhật của tuần đầu tiên làm Ngày của Mẹ (Mother's Day), ngày để tôn vinh tất cả những người Mẹ, những người đã mang nặng đẻ đau, suốt đời thầm lặng chịu thương, chịu khó và chịu khổ để nuôi những đứa con lớn khôn thành người.
Khoảng 4.500 người đã được phỏng vấn, trong đó có khoảng 700 người gốc Á. 49% những người được hỏi có nguồn gốc châu Á đã từng trải qua sự phân biệt chủng tộc trong đại dịch. Trong 62 phần trăm các trường hợp, đó là các cuộc tấn công bằng lời nói. Tuy nhiên, 11% cũng bị bạo hành thể xác (koerperliche Gewalt) như khạc nhổ, xô đẩy hoặc xịt (phun) thuốc khử trùng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.