Hôm nay,  

Nỗi Lòng Người... Mua “Đĩa Giả”

08/05/200800:00:00(Xem: 12282)

(Viết tặng anh chị em nghệ sĩ...)

Dạo gần đây, cứ mỗi khi có một trung tâm ca nhạc lớn nào tại hải ngoại cho phát hành những sản phẩm nghệ thuật CD hoặc DVD mới của họ, thì ngay lập tức trên các diễn đàn Internet hoặc báo chí đều xuất hiện những cuộc tranh luận về vấn đề “bán và mua” đĩa giả hoặc “xem và nghe lậu” trên những websites.

Nhận xét chung thì hầu như đa số những ý kiến đóng góp đều rất tích cực, có ý thức và lòng tự trọng cao độ. Ngược lại, với sự tiến triển của khoa học, kỹ thuật, vì thế tỷ lệ của những người “vô ý thức” hoặc “vô tình” phổ biến hay sử dụng đĩa giả cũng nhiều không kém.

Hai tuần lễ trước đây, nhân dịp điều khiển cho một chương trình ca nhạc, tôi đã chứng kiến nam ca sĩ NK được rất nhiều người vây quanh thăm hỏi, chụp ảnh kỷ niệm và xin chữ ký. Có một nữ khán giả trung niên, ăn mặc đẹp và lịch sự, chị đưa một CD của NK và nhờ anh ta ký tên trên đĩa để làm kỷ niệm. Cầm cái CD trên tay, NK ngao ngán “trách yêu” người khách lạ: “Sao chị nỡ lòng nào mà đi mua điã lậu rồi bắt em ký tên trên đó”!

Tôi bắt gặp khuôn mặt ngượng ngùng của người nữ khán giả “ái mộ” NK, sau đó chị lúng túng phân trần: “Ủa, cái CD này chị mua ở một cửa hiệu bán băng nhạc lớn trong khu phố VN vậy làm sao mà giả được”" NK trả lời: “Thưa chị, CD hoặc DVD thật của trung tâm Asia đều phải có dán một cái hologram label tức là nhãn hiệu đặc biệt của trung tâm ở trên bìa băng, và những đĩa giả như cái CD mà chị mua của tiệm bán băng này đều không có”!

Người khách nữ sau khi nhìn vào cái CD thật do NK đưa cho xem chị xuống giọng: “Ừ nhỉ, có sự khác biệt thật, bấy lâu nay chị có để ý đâu! Hầu như tất cả các băng hay đĩa nhạc mà gia đình chị mua ở đây đều không có cái hologram label của trung tâm dán trên bìa! Lạ thật, chị biết ông bà chủ tiệm này rất đàng hoàng, họ làm ăn phát đạt và chị thường gặp họ đi lễ Chùa đều đều, không lẽ ....”!

NK nhẹ nhàng cắt lời chị và an ủi: “Em biết chị là một khán giả yêu nhạc vô tình sử dụng cái đĩa giả này, em xin tặng chị cái CD thật với chữ ký của NK, chỉ xin ngày mai chị ghé đến cửa hiệu bán băng và đĩa nhạc đó chuyển lời của nghệ sĩ chúng em đến với ông hay bà chủ tiệm rằng, cái CD này được hình thành bằng công sức của bao nhiêu người cộng lại. Người sáng tác, kẻ hoà âm, nhạc sĩ mài miệt đệm đàn, ca sĩ gò lưng ra hát. Rồi đến người chụp ảnh, ông họa sĩ trình bầy bìa băng, người thợ in đĩa, kẻ đóng hộp, nhà phát hành... tất cả chia nhau chưa đến 10 đồng bạc, vì chỉ bán với giá vốn cho tiệm băng nhạc mà thôi, vậy mà nỡ lòng nào họ in đĩa giả để bán, cướp đi bao công lao của những người vừa kể! Em tin rằng dù họ có cầu Trời, khấn Phật cho được giầu sang, phú quý, thì chắc lương tâm của họ vẫn sẽ ‘nghèo’ mãi mãi”!

Sau đó là một màn “giằng co” tình cảm rất buồn cười, NK nhất định không lấy tiền cái  CD anh tặng, trong khi vị khán giả nữ quyết tâm “đòi” trả tiền. Lúc đó tôi phải trở lại sân khấu nên không biết “ai thắng, ai thua”, chỉ nghe loáng thoáng tiếng chị nói với NK: “Chị biết em vừa trải qua những cơn phiền muộn ở trong lòng, hôm nay chị lại vô tình làm em buồn, thôi cho chị xin lỗi ...”! Có tiếng sụt sùi, tôi ngoảnh lại nhìn, thấy hai chị em đang ôm nhau trong nước mắt! 

Câu chuyện thứ hai xẩy ra vào cuối tuần qua trong một buổi đại nhạc hội đông người ở một thành phố thuộc miền Đông HK. Trong giờ nghỉ giải lao, tôi được hai vợ chồng khán giả tham dự “năn nỉ” nói chuyện riêng. Tôi vốn thường được quý vị đồng hương ở khắp nơi hỏi thăm về vấn đề di trú và tỵ nạn, nhất là vấn đề đoàn tụ gia đình, nên cứ mỗi khi vào giờ “break” là thể nào cũng được nhiều người tìm đến trò chuyện. Nhưng đêm nay có phần khác hơn, vì hai vị khán giả ăn mặc rất lịch sự này có vẻ kín đáo và nhất định mời tôi bước ra ngoài hội trường để không bị ai “nghe lén”!

Câu chuyện bắt đầu bằng những lời giới thiệu, họ trẻ hơn tôi nhiều nên xưng bằng em: “Thưa anh NL, tụi em xin lỗi làm phiền anh một chút, để có cơ hội giải tỏa nỗi cắn rứt mà vợ chồng chúng em đã mang nặng trong lòng từ bao lâu nay ....”! Tôi hết sức ngạc nhiên vì những lời vào đề có vẻ nghiêm trọng hoá, và chỉ sợ không biết sẽ phải giúp họ giải quyết ra sao! Thế nhưng toàn bộ câu chuyện sau đó là những lời chia sẻ thật chân tình và cảm động. Vợ chồng cho phép tôi phổ biến tên, nhưng tôi chỉ xin gọi họ là Thụy, anh chị Thụy có một cửa tiệm Nail rất sang trọng và đông khách, nằm trong một thương xá to và đẹp. Đôi vợ chồng này cho biết, họ rất yêu thích văn nghệ, ái mộ ca nhạc sĩ, nhưng khổ nỗi là rất bận rộn. Làm việc quần quật ngoài tiệm cả ngày, 6 ngày một tuần, họ có hai cô con gái 15 và 17 tuổi, mà theo lời mô tả thì các cháu rất ngoan, hiền lành và học giỏi. Vợ chồng Thụy xem đó như một món quà mà Thượng Đế ban cho họ.

Vì quá bận rộn như vậy, nên thỉnh thoảng muốn nghe CD hoặc xem DVD mới, thay vì phải chạy ra phố VN để mua, thường thì họ chờ có người đem các điã mới đến giao bán. Anh Thụy cho biết, người đàn ông bán hàng này khoảng 50 tuổi, anh ta bán tất cả những điã nhạc hoặc DVD “in lậu” cho nhiều tiệm Nail trong vùng, đồng thời còn “bỏ mối” cho một số tiệm bán băng nhạc ở các thành phố lân cận.

Chị Thụy kể lại câu chuyện xẩy ra cách đây khoảng vài tháng, sau khi đi làm về, cơm nuớc xong xuôi họ lấy một bộ DVD của trung tâm Asia vừa mua được buổi sáng ra xem. Trong lúc thưởng thức người vợ “sung sướng” khoe với chồng là: “Wow, anh thấy không, cái DVD này tuy in giả, mình mua có 5 đồng bạc vậy mà xem cũng rõ ghê đấy chứ”! Nhưng họ đều không ngờ là cả hai cô con gái từ trên lầu bước xuống nhà uống nước, nghe bố mẹ nói chuyện, cháu Khanh (cô con gái lớn) hỏi mẹ: “Sao mẹ lại mua điã giả, như vậy có tội nghiệp mấy người ca sĩ không hả mẹ" Con nhớ hôm em Phương (cô em út) và mấy đưá bạn nó download nhạc không trả tiền ở trên Internet, bố mẹ có la em và dặn tụi nó là, nếu làm như vậy thì cũng giống như mình đi ăn cắp đồ của người khác, tội nghiệp các nghệ sĩ ... Mẹ còn nói với tụi con là cư xử như vậy là người không đàng hoàng, thiếu đạo đức và sẽ không được bề trên phù hộ! Please don’t do that Mommy....!”

Sau câu nói của cô con gái, hai vợ chồng Thụy sượng sùng nhìn nhau, không biết nói năng gì! La con cũng chẳng đành, mà chối cãi cũng không xong! Mình đã dậy dỗ con cái những điều hay, lẽ phải, những điều tử tế, đạo đức, nay chỉ vì quá bận rộn, và quá vô tình mà phạm phải những điều mà chính mình đã lên án, chỉ trích và trách mắng con cái.

Chị Thuỵ vừa rơm rớm nước mắt, vừa tâm sự với tôi: “Anh biết không, tụi em may mắn làm ăn rất dư giả, đâu nào có thiếu thốn gì! Chì có cái tội là bận rộn quá nến lười đi lên phố mua điã thật, vì thế mới xẩy ra nông nỗi đó”! Tôi hỏi Thụy rằng sau đó thì hai vợ chồng xử thế ra sao" Chị Thụy cho biết, tụi em quyết định nói thật với các cháu về sự vô tình một cách thiếu ý thức đó, chứ không có ý xấu, rồi cả hai đã quyết định “xin lỗi” các con. Thế nhưng em đâu ngờ các cháu bảo, mẹ đâu có lỗi gì với các con, nếu mẹ “sincere” thì con nghĩ mẹ nên xin lỗi mấy người nghệ sĩ khi có dịp gặp họ. Con biết là thỉnh thoảng bố mẹ vẫn đi nghe nhạc với các bác và cô chú...!

Thưa anh, đó là câu chuyện đã ám ảnh và làm cho vợ chồng em bị lương tâm cắn rứt từ mấy tháng qua. Hôm xem tờ flyer quảng cáo tên anh và một số nghệ sĩ của trung tâm Asia đến trình diễn tại đây, tụi em mừng quá và nhất định có mặt và xin anh một “favor” là cho em gởi lời xin lỗi đến quý anh chị em nghệ sĩ vì hành động vô tình một cách thiếu ý thức đó của mình!

Tôi “hân hoan” nhận lời xin lỗi đó, không phải để được “lợi lộc” gì, nhưng chính là để vợ chồng Thụy giải tỏa những mặc cảm mà họ đã “mang nặng” trên người vì lời hứa với hai đứa con. Trước khi chia tay tôi có dặn vợ chồng Thụy một điều là, từ nay nếu có đi mua CD hay DVD ở tiệm băng nhạc thì nhớ hỏi cho bằng được những bộ đĩa nhạc có dán “hologram labels” của các trung tâm như Vân Sơn, Thúy Nga, hoặc Asia v..v.. ngoài bìa băng. Còn nếu quá bận rộn vì công việc làm thì chỉ việc vào website của các trung tâm để mà order, cứ việc trả bằng credit card. Thời đại Internet mà, việc gì cũng có thể “ngồi nhà” mà vẫn giải quyết được. Địa chỉ, điện thoại hoặc website của trung tâm nào cũng đều có viết thật rõ ràng ở ngoài bìa đĩa nhạc.

Vâng, đấy chính là “nỗi lòng của người mua điã giả”! Hy vọng một ngày nào đó, chúng ta sẽ được nghe tâm sự về nỗi lòng của những người... “làm đĩa giả” ở Mỹ, Canada, hay ở các nước Âu Châu, và nhất là tại Úc Châu, nơi có một tổ chức cộng đồng người Việt rất đứng đắn và đoàn kết!

Nam Lộc

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.