Hôm nay,  

Dân Oan Trông Đợi Gì Nơi Nguyễn Tấn Dũng?

8/24/200700:00:00(View: 10463)

Tin tức không làm ai ngạc nhiên là mấy ngày qua bà con dân oan các tỉnh thành phía Nam lại rủ nhau về Sài gòn tiếp tục "khiếu kiện đông người" trước trụ sở tiếp dân ở đường Võ Thị Sáu. Sau đó bà con còn kéo tới bao vây tư dinh của Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng để yêu cầu giải quyết nỗi oan khiên ngập trời của họ. Bởi vì qua một tháng rồi, từ ngày bị cưỡng bách về địa phương, bà con đã không nhận được một sự giải quyết thỏa đáng nào, ngoại trừ những hạch sách, đe dọa của các tham quan địa phương như từ trước tới nay. Cái gọi là "đối thoại" giữa nhà cầm quyền địa phương với dân oan khác nào đối thoại giữa kẻ cướp với người bị cướp, làm sao có kết quả tốt được.

Cho nên, có vẻ như bà con hy vọng rằng chỉ có chánh quyền trung ương, nhất là TT Nguyễn Tấn Dũng, đích thân giải quyết thì mọi chuyện mới êm xuôi" Thật ra, niềm hy vọng của bà con vào Nguyễn Tấn Dũng cũng không phải là không có cơ sở. Thứ nhất, Dũng là người miền Nam, đã từng được bà con che chở, nuôi dấu trong thời chiến tranh, nhờ vậy mới sống tới ngày nay, leo lên tới cái ghế lãnh đạo chóp bu. Lẽ nào Dũng không nhớ câu "uống nước nhớ nguồn", hay "bát cơm Xiếu mẫu" hay sao" Thứ hai, Dũng đã từng lớn tiếng tuyên bố "chỉ yêu sự trung thực, ghét điều dối trá". Một người như vậy sao không đáng tin cậy" Còn nhớ, trong cái đêm hãi hùng 18 rạng 19 tháng 7 rồi, lúc bọn "đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi" tiến vào khuôn viên văn phòng Quốc Hội 2, khiêng bà con liệng lên xe áp tải về địa phương, bà con đã không ngừng kêu la trong tuyệt vọng: "Thủ Tướng ơi, cứu dân! Thủ Tướng, cứu dân!" Nhưng nào thấy ai ló mặt ra đâu.

Tội nghiệp, dầu bà con có kêu la tới đứt hơi, ông Thủ Tướng cũng đâu dám ra trực tiếp gặp bà con, dầu chỉ để nói vài lời an ủi, hứa hẹn qua lề. Sao vậy" Không lẽ một ông Thủ Tướng quyền uy như vậy lại sợ dân oan, những con người ốm đói, tay không tấc sắt" Chắc chắn không phải vậy. Ông Thủ Tướng có cả đống công an võ trang tận răng theo bảo vệ làm gì mà sợ dân. Nhưng ông sợ Đảng, sợ Bộ Chính Trị. Chắc ông đã học thuộc lòng bài học của ông Triệu Tử Dương, cũng từng làm Thủ Tướng ở bên...Tàu. Trong cuộc biểu tình của sinh viên trước quảng trường Thiên An Môn ở Bắc kinh hồi 1989, ông Triệu Tử Dương chỉ tới gặp, nói vài lời thông cảm với dân biểu tình thôi, mà ngay sau đó ông ta đã bị lột chức, bị lưu đày tại gia cho tới chết. Hỏi Nguyễn Tấn Dũng sao không sợ" Hơn nữa, cái ghế Thủ Tướng đâu phải do dân, mà là do Đảng ban cho. Dũng dại gì đúng về phía dân để cho mất ghế. "Chân lý đâu bằng chân...ghế". Đảng ta dạy vậy mà!

Vả lại, cho dù Dũng thực tâm thương dân, không sợ mất ghế, muốn giải quyết thỏa đáng các khiếu nại của dân thì làm sao đây" Thử hỏi những ai đã cướp đoạt đất đai, nhà cửa, tài sản của dân, biến họ thành "dân oan" đầu đường xó chợ như vậy" Bọn lưu vong phản động nước ngoài chăng" Hay chính là các "đồng chí" thân mến,  đồng đảng và đồng lòng với ông Thủ Tướng" Giết hết tham quan thì giết luôn Đảng hay sao" Lại nữa, đất đai, nhà cửa cướp đoạt của dân cũng đã trót chia chác hết rồi, sang đi bán lại bao nhiêu lượt rồi, lấy đâu ra để mà trả lại" Bứt mây động rừng thì khổ! Cho nên, ông Thủ Tướng dầu cho có "dũng" đến đâu cũng không thể nào "tấn" được, chỉ còn nước "thoái" (thác) thôi. Cứ bán cái cho địa phương là xong chuyện. Còn bà con dân oan thì cứ "tới hẹn lại lên", rũ nhau khiếu kiện dài dài...

Người viết trước kia cũng là người miền Nam, dầu bây giờ không còn, và cũng không bao giờ muốn làm công dân (oan) của ông Thủ Tướng, nhưng nghĩ tình cùng "gốc" với nhau (một người Mỹ gốc Việt và một người Cộng sản gốc Việt) nên cũng sẵn lòng mách ông Dũng một kế sách lưỡng toàn. Theo báo Tuổi Trẻ, qua loạt bài phóng sự nhiều kỳ, từ ngày 26 đến 30 tháng 4 năm 2006, của tác giả Bùi Thanh, thì trong kho của Ngân Hàng Quốc Gia của VNCH, ở số 17 Bến Chương Dương Sài gòn, cho đến chiều ngày 30-4-1975, khi quân CS chiếm Sài gòn, vẫn còn nguyên 16 tấn vàng, không thiếu một phân. Bài báo khẳng định như vậy, trái với những tin đồn thất thiệt suốt 31 năm, rằng ông TT Nguyễn Văn Thiệu đã tẩu tán 16 tấn vàng ra ngoại quốc Để dẫn chứng, Báo Tuổi Trẻ còn ghi lời tường thuật của ông Hoàng Minh Duyệt, người chỉ huy đơn vị tiếp thu Ngân Hàng QG. Nếu ông Dũng không có thì giờ đọc báo thì người viết xin đọc giùm ông một đoạn trong bài viết tựa đề "Vàng Đổi Chủ", đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 30-4-2006 như sau:

"Sáng 1-5, theo phân công, đơn vị chúng tôi đến trụ sở Ngân Hàng Quốc gia số 17 Bến Chương Dương (...). Chúng tôi tiến vào bên trong ngân hàng. Các nhân viên bảo vệ ngân hàng vẫn còn đó, kể cả viên thiếu tá cảnh sát (của VNCH - NV). Tôi chỉ biết được tầng hầm chứa vàng ở đây khi tham gia nhóm kiểm kê. Nhóm kiểm kê lúc đó có tôi (tức Hoàng Minh Duyệt - NV), anh Lân và anh em trong đơn vị; về phía Ban kinh tài có anh Huỳnh Kỳ Thanh, cô Tiếp...Về phía Ngân Hàng Quốc Gia có hai anh viên chức cũ ở đây là anh Huỳnh Bửu Sơn và anh Lê Minh Kiêm.

"Tầng hầm chứa vàng sáng choang, khá rộng, rộng đến mức có thể... đá bóng được. Mỗi cửa hầm đều có ổ khóa riêng, sau lớp cửa đó là cửa hầm tự động với khóa bằng mã số. Lần đầu tiên tôi thấy vàng nhiều như thế, thấy được những thỏi vàng như thế".(hết trích)

Chuyện ông TT Nguyễn Văn Thiệu bị "kẻ xấu" vu oan suốt 31 năm, thôi thì cứ tạm để "hạ hồi phân giải".

Kế sách mà người viết muốn tặng không cho ông Thủ Tướng Dũng là xin ông hãy quá bộ tới số 17 Bến Chương Dương một chuyến, ghé mắt vô hầm kho coi thử 16 tấn vàng có thực còn nguyên ở đó không. Lạy trời! Nếu quả thực còn, ông nên bảo mang ra chia cho mỗi dân oan một thỏi để họ hồ hởi ra về, không khiếu kiện lôi thôi nữa. Đàng nào thì ông và đảng của ông cũng chẳng mất gì. Đó là tài sản của dân miền Nam, nay trả lại dân miền Nam thôi. Các "đồng chí tham quan" của ông cũng được bình an vô sự, khỏi phải ói ra những thứ đã lỡ nuốt rồi, thêm cực khổ, mà bản thân ông Thủ Tướng cũng khỏi bị dân oan kêu réo ngày nầy qua tháng nọ làm cho ăn không ngon, ngủ không yên. Đó không phải là nhứt cử tam tứ lợi hay sao"

Còn nếu như trong hầm của Ngân Hàng QG mà... trống trơn, thì nhiệm vụ của ông là phải tìm cho ra, coi 16 tấn vàng đó đã mọc chân chạy đi đâu, chạy vô túi những ai. Phải đòi cho đủ mà trả lại cho dân. Nếu ông và chính phủ của ông không làm việc đó, thì các chính phủ dân chủ sắp tới đây nhất định cũng phải làm thôi. Chạy trời sao khỏi nắng!

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.