Hôm nay,  

Dân Biểu Trần Thái Văn Thăm Viếng Đông Kinh

24/03/200700:00:00(Xem: 10415)

Hình 1:  Cảnh đêm nhìn từ vịnh Đông Kinh

    Tokyo (Japan) --  Mười giờ bay từ  phi trường  San Francisco đưa Dân biểu Trần Thái Văn đến Tokyo để bắt đầu chuyến thăm viếng Nhật bản do lời mời của Bộ Ngoại Giao. Bộ Ngoại giao Nhật đã ngỏ lời mời ông từ đầu năm 2006, tuy nhiên vì công vụ hàng ngày tại quốc hội California và bận rộn  tái tranh cử  lần thứ hai, đến nay ông mới thực hiện được. 

Tháng 7 năm 2006, DB Văn có đến Đông Kinh (Tokyo) để tham sự họp thượng đỉnh của các nhà lãnh đạo trẻ trong vùng Đông Á. Thời gian eo hẹp, chỉ đủ thời giờ tham dự những buổi hội thảo, sau đó ông phải bay đi Đại Hàn và Thái Lan cho những công tác khác.

Chương trình thăm viếng Nhật Bản lần này dành riêng cho DB Văn, chia làm 2 phần. Hai ngày đầu, chúng tôi tiếp xúc với các viên chức hàng đầu thuộc các bộ Ngoại Giao, Kinh Tế, Tư Pháp và Giáo dục trong nội các của Tân Thủ Tướng Shinzo Abe và nhiều nhà lãnh đạo của nhiều đại công ty Nhật có thương vụ quan trọng tại California, trụ sở của họ đặt tại Tokyo và Osaka. Hai ngày sau cùng, bộ Ngoại Giao Nhật  sắp xếp cho chúng tôi có cơ hội  học hỏi thêm về nền văn hóa, và thăm viếng một số danh lam thắng cảnh Nhật tại Osaka, và Hiroshima.

Nước Nhật được chia thành 47 tiểu bang. Chúng ta thường gọi tiểu bang là "state". Còn tại Nhật, họ gọi tiểu bang là "prefecture". Trong cấp liên bang, nghị sĩ trong Thượng viện có nhiệm kỳ là 6 năm, chức vụ này có tích cách tượng trưng.  Dân biểu của Hạ viện có nhiệm kỳ 4 năm, là nơi kiểm soát quyền hành trong lập pháp cũng như hành pháp. Đảng nắm đa số tại Hạ viện sẽ đứng ra chọn thủ tướng, thành lập nội các, dân biểu của đảng nắm đa số thường  giữ những chức bộ trưởng hay thứ trưởng của các bộ trong guồng  máy quốc gia. Cách tổ chức để cơ quan lập pháp kiêm nhiệm chức vụ trong hành pháp hoàn toàn toàn khác biệt với chế độ phân quyền trong các tiểu bang tại Hoa Hỳ.

Hình 2:  Những phố cổ ở Đông Kinh

Tại các tiểu bang, chức vụ dân biểu chia ra làm 2 loại, một số nhỏ  dân biểu làm việc toàn thời  gian, phần còn lại làm  việc bán thời gian. Quốc hội tiểu bang có 4 phiên họp hàng năm để giải quyết các vấn đề luật lệ, hành chánh cho Tiểu Bang. Cử tri mỗi địa hạt sẽ bầu lên vị dân biểu địa hạt của họ.

Năm 1943, vùng Đông Kinh (prefucture) bao gồm 26 thành phố, đã trở thành tiểu bang thứ 47 của Nhật Bản. Thủ đô  là  Đông Kinh, được mệnh danh là thành phố Luân Đôn của Á Châu với lối kiến trúc tân kỳ,  tọa lạc trên một giải  đất khoảng 2,187 cây số vuông, dân số khoảng 12,500,000 cho toàn vùng.  So với các thành phố nổi tiếng như  Chicago, Los Angles, New York và  San Francisco, Đông Kinh vượt xa các thành phố  nêu trên về nhiều phương diện. Chúng tôi sẽ lần lượt đưa ra những  ghi nhận tại chỗ  trong chuyến thăm viếng.

Khách sạn Hoàng Gia (Imperial Hotel), nơi chúng tôi tạm trú trong thời gian ở Đông Kinh, đã được xây cất vào cuối thế kỷ thứ 19. Kiến trúc của khách sạn là sự hài hòa  giữa văn hóa Nhật và kiến trúc Châu Âu.  Khởi đầu khách sạn được xây cất bằng gỗ theo kiểu Hoàng Gia Victoria, đối diện với  Cung  điện của Nhật Hoàng. Năm 1923,  kiến trúc sư danh tiếng người Anh, tên Frank Lloyd Wright đã tân  trang và xây thêm một tòa nhà mới  tuyệt hảo cho khách sạn. Trong thời gian mới khai trương, cơn động đất lớn  mạnh đã xẩy ra  cho thành phố Tokyo và Yokohama, đã làm xụp đổ nhiều  cao ốc, gây  tử vong  cho hơn 10,000  người. Tuy nhiên khách sạn Hoàng Gia chỉ  bị hư hại nhẹ sau cơn chấn động.  Khách sạn có chiều dài lịch sử, đón tiếp nhiều vị nguyên thủ quốc gia trên thế giới. Nhiều tài tử gạo cội của màn ảnh Hồ Ly Vọng như Cary Grant, Liz Taylor, Robert Mitchum... đã từng ở khách sạn Hoàng Gia nhiều lần. 

Đặc điểm của khách sạn nằm ngay trung tâm thương mại  Ginza, xây cất từ thế kỷ thứ 16. Đây là nơi mua sắm, ăn chơi của giới hoàng tộc Nhật. Ngày nay, khu thương mại này được xem như nơi mua bán sầm uất và đắt nhất tại Tokyo.  Đất đai, nhà cửa đắt hơn vàng, giá một thước vuông tại khu Ginza bán hơn $100,000 Mỹ kim. Du khách nếu có trả cho một ly cà phê khoảng 10 Mỹ kim là chuyện bình thường.

Khách sành điệu, có sở thích hay đi mua sắm, đây là thiên đường cờ đợi của họ, người ta có thể tìm thấy tất cả những gian hàng danh tiếng nhất trên thế giới tại đây. Dạo phố trên khu vực vào giờ tan sở, nhất là những ngày cuối tuần là điều thú vị cho du khách.  Ngắm nhìn trai thanh gái lịch, quần là áo lượt qua lại trước mắt cũng đủ vui cho khách xa nhà.

Người  hướng dẫn chúng tôi cho biết trai, gái tại thành phố Đông Kinh đã tiêu dùng hơn 70%  nguồn lợi tức hàng tháng cho việc chưng diện, quần áo. Lương của một nhân viên thường tại Đông kinh khoảng $3,000-4,000 Mỹ kim. Đa số giới trẻ Nhật còn sống với gia đình, ít trách nhiệm về các khoản cho phí thuê mướn nơi cư trú, phương tiện di chuyển trong thành phố  chính là hệ thống xe điện ngầm rất tiện lợi, nên họ có thể tốn kém cho  việc  trưng diện bề ngoài một cách thoải mái.

So với nhiều thành phố nổi tiếng Âu Châu, không đâu lịch sự, ngăn nắp bằng Đông Kinh.  Đường xá sạch sẽ, không nhìn thấy rác, tàn thuốc lá vứt bên đường. Chính quyền địa phương đặt vấn đề vệ sinh, làm sạch đường xá lên hàng đầu. Quan trọng hơn, trình độ ý thức của người dân Nhật cao, họ không xả rác tuỳ tiện. Xe cộ đông đúc như bao thành phố lớn khác. Tuy nhiên người dân Nhật, lái xe bên trái như Anh quốc, Thái Lan hoặc Hồng Kông. Tuyệt nhiên, người ta không nghe tiếng còi xe trong thành phố, trong lúc xe cộ chen chúc di chuyển. Chính quyền địa phương có khuyến cáo mọi người dân khi lái xe không dùng kèn và cũng không có biện pháp chế tài nào cho người lái xe khi cần xử dụng kèn. Tuy nhiên người dân có ý thức, tôn trọng sự yên lặng của người  khác, nên họ thong thả lái xe, nhường nhịn nhau một cách an toàn.

Tại các thành phố như Bangkok, Hà Nội hay Sàigon, du khách nhức đầu với những tiếng còi inh ỏi liên tục của xe cộ. Nhiều người đã đưa ra nhận xét cứ nhìn cách di chuyển trong thành phố của nơi này, có thể nói lên tình trạng dân trí, tôn trọng luật lệ chung của đất nước đó. Đông Kinh và nhiều thành phố Nhật đã đi qua, nguời ta nhìn nhận trình độ dân trí của Nhật Bản  thuộc vào những  nước  tiền tiến cao nhất thế giới.

Mùa Hoa Anh Đào sắp đến. Thời tiết nóng hơn mọi năm, nên mùa Anh Đào sớm hơn 10 ngày. Rất tiếc chúng tôi đến đây sớm hơn 10 ngày, nên chỉ thấy những nụ hoa sẵn sàng khoe sắc vào  đầu yjáng Tư.

Đến  khách sạn hơi trễ, cơn giá lạnh của muà đông vẫn còn phảng phất, ngại ra phố,  Dân  biểu  Văn rủ chúng tôi  đi  ăn tối và  đi "dán mũi tủ kính" (window shopping) tại tầng cuối cùng của khách sạn.  Ông đề nghị "Đến Tokyo hành xử như người Tokyo",  chọn tiệm  ăn thuần túy đia phương cho đêm đầu tiên đến Nhật. Chúng tôi chọn được một tiệm ăn nhỏ, thật ấm cúng. Nhìn vào thực đơn nhà hàng chỉ  vọn vẹn có 3 món ăn duy nhất,  DB Văn gọi món ăn rất lạ, có  nhiều phần ăn nhỏ. Riêng tôi, thử món "Shabu Shabu", một món lẩu Nhật  gồm thịt bò Kobe thái mỏng và nhiều loại rau tươi,  tất cả  thịt và rau bỏ vào trong nồi từng đợt nấu chín trong nồi nước nóng. Cách ăn tương tư như món "Tả Pín Lù" của người Trung Hoa. Món ăn này khá thịnh hành tại Nam California.

Nhà hàng bầy biện giản dị, sạch sẽ, họ chú tâm nhiều đến cách phục vụ khách hàng. Giám đốc nhà hàng cúi rạp đầu chào đón chúng tôi. Nhà hàng mở đầu bằng ly rượu Anh Đào đặc biệt, người Nhật thường uống mừng Xuân. Món "shabu shabu" đưa ra trước. Thông thường món lẩu này có chiếc nồi đặt trên một bếp hơi thiên nhiên (gas) để trước mặt khách để họ tự nấu nướng. Người hầu bàn là thiếu nữ Nhật duyên dáng, cô ta đặt trên bàn một bát lớn làm bằng thép trắng đựng đầy nước. Chưa thấy bếp "gas" đặt lên bàn, chúng tôi còn đang thắc mắc về cách nấu nướng khác lạ của nhà hàng. Cô hầu bàn tươi cười  gật đầu, chào chúng tôi thêm một lần nữa, Cô đến giúp chúng tôi bật bếp điện  dấu  phía dưới mặt bàn, sức nóng của lò điện đặt phía dưới mặt bàn, làm nóng chiếc mồi nấu nước trong giây lát. Khách ngồi không cảm thấy hơi nóng về bếp.  Chúng tôi tò mò thử sờ vào khu vực chung quanh nồi nấu, mặt bàn chung quanh không dẫn nhiệt, khách hàng không sợ bị bỏng vì sơ ý. 

Bất đồng ngôn ngữ cũng là một nỗi ngỡ ngàng cho du khách, chúng tôi dùng mắt và tay để nói chuyện. Cuối cùng chỉ biết chờ đợi, dọn món nào ăn món ấỵ Từng món thức ăn nhỏ xinh sắn đưa ra cho phần ăn của DB  Văn.  Mỗi món chúng tôi đều thử một chút cho biết hương vị thức ăn Nhật. Món ăn Nhật cũng lạ miệng, phần lớn là luộc, hấp, ăn sống, ít xào nấu với dầu mỡ, không dùng bột ngọt, không ăn mặn và đặc biệt phẩm lượng không nhiều.

Nhớ lại câu chuyện một anh bạn  gốc Mỹ, đang dậy chính trị Hoa Kỳ cho đại học Kyoto, kể lại, mỗi lần đi ăn tiệc của người Nhật đãi, lần nào anh cũng phải ghé qua tiệm ăn McDonald mua thêm phần ăn  để đủ no qua đêm.

Nhìn 2 phần ăn bầy trên bàn, chúng tôi chia sẻ được phần nào kinh nghiệm ăn uống trên đất Nhật của anh. Thấy phần ăn chưa đủ cho 2 người, chúng tôi gọi thêm một phần "shabu shabu". DB Văn là người đãi chúng tôi đêm đó. Nhìn lại giấy tính tiền, ông đã trả gần 40,000¥ (yen), tương đương với $350 Mỹ kim ($1 Mỹ kim = $115 ¥).  Hai mắt nhìn nhau, chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng trong sự tiễn biệt nồng nhiệt của tất cả nhân viên nhà hàng. Kinh nghiệm đầu tiên học được về sự đắt đỏ tại Đông kinh.

Sau bữa ăn, chúng tôi đổi ý, mũ mão, áo quần nai nịt thật ấm, rủ nhau dạo phố đêm. Lúc đó khoảng 9, 10 giờ tối, đường xá vẫn còn đang tấp nập. Trai gái bên nhau dạo phố, nhiều người mới tan sở làm, vội vã xuống hầm xe điện trở về nhà, các hàng quán vẫn đông khách ra vào. Chúng tôi là những người lữ khách xa nhà, lang thang từ phố này qua phố khác, ngắm nhìn đời sống vội vã trôi qua. Trời về khuya, DB Văn nhắc tôi về nghỉ, sửa soạn cho một ngày mới, bận rộn cho những buổi họp  liên tục đã định sẵn.   

(Còn tiếp)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.