Hình 1: Cảnh đêm nhìn từ vịnh Đông Kinh |
Tháng 7 năm 2006, DB Văn có đến Đông Kinh (Tokyo) để tham sự họp thượng đỉnh của các nhà lãnh đạo trẻ trong vùng Đông Á. Thời gian eo hẹp, chỉ đủ thời giờ tham dự những buổi hội thảo, sau đó ông phải bay đi Đại Hàn và Thái Lan cho những công tác khác.
Chương trình thăm viếng Nhật Bản lần này dành riêng cho DB Văn, chia làm 2 phần. Hai ngày đầu, chúng tôi tiếp xúc với các viên chức hàng đầu thuộc các bộ Ngoại Giao, Kinh Tế, Tư Pháp và Giáo dục trong nội các của Tân Thủ Tướng Shinzo Abe và nhiều nhà lãnh đạo của nhiều đại công ty Nhật có thương vụ quan trọng tại California, trụ sở của họ đặt tại Tokyo và Osaka. Hai ngày sau cùng, bộ Ngoại Giao Nhật sắp xếp cho chúng tôi có cơ hội học hỏi thêm về nền văn hóa, và thăm viếng một số danh lam thắng cảnh Nhật tại Osaka, và Hiroshima.
Nước Nhật được chia thành 47 tiểu bang. Chúng ta thường gọi tiểu bang là "state". Còn tại Nhật, họ gọi tiểu bang là "prefecture". Trong cấp liên bang, nghị sĩ trong Thượng viện có nhiệm kỳ là 6 năm, chức vụ này có tích cách tượng trưng. Dân biểu của Hạ viện có nhiệm kỳ 4 năm, là nơi kiểm soát quyền hành trong lập pháp cũng như hành pháp. Đảng nắm đa số tại Hạ viện sẽ đứng ra chọn thủ tướng, thành lập nội các, dân biểu của đảng nắm đa số thường giữ những chức bộ trưởng hay thứ trưởng của các bộ trong guồng máy quốc gia. Cách tổ chức để cơ quan lập pháp kiêm nhiệm chức vụ trong hành pháp hoàn toàn toàn khác biệt với chế độ phân quyền trong các tiểu bang tại Hoa Hỳ.
Hình 2: Những phố cổ ở Đông Kinh |
Tại các tiểu bang, chức vụ dân biểu chia ra làm 2 loại, một số nhỏ dân biểu làm việc toàn thời gian, phần còn lại làm việc bán thời gian. Quốc hội tiểu bang có 4 phiên họp hàng năm để giải quyết các vấn đề luật lệ, hành chánh cho Tiểu Bang. Cử tri mỗi địa hạt sẽ bầu lên vị dân biểu địa hạt của họ.
Năm 1943, vùng Đông Kinh (prefucture) bao gồm 26 thành phố, đã trở thành tiểu bang thứ 47 của Nhật Bản. Thủ đô là Đông Kinh, được mệnh danh là thành phố Luân Đôn của Á Châu với lối kiến trúc tân kỳ, tọa lạc trên một giải đất khoảng 2,187 cây số vuông, dân số khoảng 12,500,000 cho toàn vùng. So với các thành phố nổi tiếng như Chicago, Los Angles, New York và San Francisco, Đông Kinh vượt xa các thành phố nêu trên về nhiều phương diện. Chúng tôi sẽ lần lượt đưa ra những ghi nhận tại chỗ trong chuyến thăm viếng.
Khách sạn Hoàng Gia (Imperial Hotel), nơi chúng tôi tạm trú trong thời gian ở Đông Kinh, đã được xây cất vào cuối thế kỷ thứ 19. Kiến trúc của khách sạn là sự hài hòa giữa văn hóa Nhật và kiến trúc Châu Âu. Khởi đầu khách sạn được xây cất bằng gỗ theo kiểu Hoàng Gia Victoria, đối diện với Cung điện của Nhật Hoàng. Năm 1923, kiến trúc sư danh tiếng người Anh, tên Frank Lloyd Wright đã tân trang và xây thêm một tòa nhà mới tuyệt hảo cho khách sạn. Trong thời gian mới khai trương, cơn động đất lớn mạnh đã xẩy ra cho thành phố Tokyo và Yokohama, đã làm xụp đổ nhiều cao ốc, gây tử vong cho hơn 10,000 người. Tuy nhiên khách sạn Hoàng Gia chỉ bị hư hại nhẹ sau cơn chấn động. Khách sạn có chiều dài lịch sử, đón tiếp nhiều vị nguyên thủ quốc gia trên thế giới. Nhiều tài tử gạo cội của màn ảnh Hồ Ly Vọng như Cary Grant, Liz Taylor, Robert Mitchum... đã từng ở khách sạn Hoàng Gia nhiều lần.
Đặc điểm của khách sạn nằm ngay trung tâm thương mại Ginza, xây cất từ thế kỷ thứ 16. Đây là nơi mua sắm, ăn chơi của giới hoàng tộc Nhật. Ngày nay, khu thương mại này được xem như nơi mua bán sầm uất và đắt nhất tại Tokyo. Đất đai, nhà cửa đắt hơn vàng, giá một thước vuông tại khu Ginza bán hơn $100,000 Mỹ kim. Du khách nếu có trả cho một ly cà phê khoảng 10 Mỹ kim là chuyện bình thường.
Khách sành điệu, có sở thích hay đi mua sắm, đây là thiên đường cờ đợi của họ, người ta có thể tìm thấy tất cả những gian hàng danh tiếng nhất trên thế giới tại đây. Dạo phố trên khu vực vào giờ tan sở, nhất là những ngày cuối tuần là điều thú vị cho du khách. Ngắm nhìn trai thanh gái lịch, quần là áo lượt qua lại trước mắt cũng đủ vui cho khách xa nhà.
Người hướng dẫn chúng tôi cho biết trai, gái tại thành phố Đông Kinh đã tiêu dùng hơn 70% nguồn lợi tức hàng tháng cho việc chưng diện, quần áo. Lương của một nhân viên thường tại Đông kinh khoảng $3,000-4,000 Mỹ kim. Đa số giới trẻ Nhật còn sống với gia đình, ít trách nhiệm về các khoản cho phí thuê mướn nơi cư trú, phương tiện di chuyển trong thành phố chính là hệ thống xe điện ngầm rất tiện lợi, nên họ có thể tốn kém cho việc trưng diện bề ngoài một cách thoải mái.
So với nhiều thành phố nổi tiếng Âu Châu, không đâu lịch sự, ngăn nắp bằng Đông Kinh. Đường xá sạch sẽ, không nhìn thấy rác, tàn thuốc lá vứt bên đường. Chính quyền địa phương đặt vấn đề vệ sinh, làm sạch đường xá lên hàng đầu. Quan trọng hơn, trình độ ý thức của người dân Nhật cao, họ không xả rác tuỳ tiện. Xe cộ đông đúc như bao thành phố lớn khác. Tuy nhiên người dân Nhật, lái xe bên trái như Anh quốc, Thái Lan hoặc Hồng Kông. Tuyệt nhiên, người ta không nghe tiếng còi xe trong thành phố, trong lúc xe cộ chen chúc di chuyển. Chính quyền địa phương có khuyến cáo mọi người dân khi lái xe không dùng kèn và cũng không có biện pháp chế tài nào cho người lái xe khi cần xử dụng kèn. Tuy nhiên người dân có ý thức, tôn trọng sự yên lặng của người khác, nên họ thong thả lái xe, nhường nhịn nhau một cách an toàn.
Tại các thành phố như Bangkok, Hà Nội hay Sàigon, du khách nhức đầu với những tiếng còi inh ỏi liên tục của xe cộ. Nhiều người đã đưa ra nhận xét cứ nhìn cách di chuyển trong thành phố của nơi này, có thể nói lên tình trạng dân trí, tôn trọng luật lệ chung của đất nước đó. Đông Kinh và nhiều thành phố Nhật đã đi qua, nguời ta nhìn nhận trình độ dân trí của Nhật Bản thuộc vào những nước tiền tiến cao nhất thế giới.
Mùa Hoa Anh Đào sắp đến. Thời tiết nóng hơn mọi năm, nên mùa Anh Đào sớm hơn 10 ngày. Rất tiếc chúng tôi đến đây sớm hơn 10 ngày, nên chỉ thấy những nụ hoa sẵn sàng khoe sắc vào đầu yjáng Tư.
Đến khách sạn hơi trễ, cơn giá lạnh của muà đông vẫn còn phảng phất, ngại ra phố, Dân biểu Văn rủ chúng tôi đi ăn tối và đi "dán mũi tủ kính" (window shopping) tại tầng cuối cùng của khách sạn. Ông đề nghị "Đến Tokyo hành xử như người Tokyo", chọn tiệm ăn thuần túy đia phương cho đêm đầu tiên đến Nhật. Chúng tôi chọn được một tiệm ăn nhỏ, thật ấm cúng. Nhìn vào thực đơn nhà hàng chỉ vọn vẹn có 3 món ăn duy nhất, DB Văn gọi món ăn rất lạ, có nhiều phần ăn nhỏ. Riêng tôi, thử món "Shabu Shabu", một món lẩu Nhật gồm thịt bò Kobe thái mỏng và nhiều loại rau tươi, tất cả thịt và rau bỏ vào trong nồi từng đợt nấu chín trong nồi nước nóng. Cách ăn tương tư như món "Tả Pín Lù" của người Trung Hoa. Món ăn này khá thịnh hành tại Nam California.
Nhà hàng bầy biện giản dị, sạch sẽ, họ chú tâm nhiều đến cách phục vụ khách hàng. Giám đốc nhà hàng cúi rạp đầu chào đón chúng tôi. Nhà hàng mở đầu bằng ly rượu Anh Đào đặc biệt, người Nhật thường uống mừng Xuân. Món "shabu shabu" đưa ra trước. Thông thường món lẩu này có chiếc nồi đặt trên một bếp hơi thiên nhiên (gas) để trước mặt khách để họ tự nấu nướng. Người hầu bàn là thiếu nữ Nhật duyên dáng, cô ta đặt trên bàn một bát lớn làm bằng thép trắng đựng đầy nước. Chưa thấy bếp "gas" đặt lên bàn, chúng tôi còn đang thắc mắc về cách nấu nướng khác lạ của nhà hàng. Cô hầu bàn tươi cười gật đầu, chào chúng tôi thêm một lần nữa, Cô đến giúp chúng tôi bật bếp điện dấu phía dưới mặt bàn, sức nóng của lò điện đặt phía dưới mặt bàn, làm nóng chiếc mồi nấu nước trong giây lát. Khách ngồi không cảm thấy hơi nóng về bếp. Chúng tôi tò mò thử sờ vào khu vực chung quanh nồi nấu, mặt bàn chung quanh không dẫn nhiệt, khách hàng không sợ bị bỏng vì sơ ý.
Bất đồng ngôn ngữ cũng là một nỗi ngỡ ngàng cho du khách, chúng tôi dùng mắt và tay để nói chuyện. Cuối cùng chỉ biết chờ đợi, dọn món nào ăn món ấỵ Từng món thức ăn nhỏ xinh sắn đưa ra cho phần ăn của DB Văn. Mỗi món chúng tôi đều thử một chút cho biết hương vị thức ăn Nhật. Món ăn Nhật cũng lạ miệng, phần lớn là luộc, hấp, ăn sống, ít xào nấu với dầu mỡ, không dùng bột ngọt, không ăn mặn và đặc biệt phẩm lượng không nhiều.
Nhớ lại câu chuyện một anh bạn gốc Mỹ, đang dậy chính trị Hoa Kỳ cho đại học Kyoto, kể lại, mỗi lần đi ăn tiệc của người Nhật đãi, lần nào anh cũng phải ghé qua tiệm ăn McDonald mua thêm phần ăn để đủ no qua đêm.
Nhìn 2 phần ăn bầy trên bàn, chúng tôi chia sẻ được phần nào kinh nghiệm ăn uống trên đất Nhật của anh. Thấy phần ăn chưa đủ cho 2 người, chúng tôi gọi thêm một phần "shabu shabu". DB Văn là người đãi chúng tôi đêm đó. Nhìn lại giấy tính tiền, ông đã trả gần 40,000¥ (yen), tương đương với $350 Mỹ kim ($1 Mỹ kim = $115 ¥). Hai mắt nhìn nhau, chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng trong sự tiễn biệt nồng nhiệt của tất cả nhân viên nhà hàng. Kinh nghiệm đầu tiên học được về sự đắt đỏ tại Đông kinh.
Sau bữa ăn, chúng tôi đổi ý, mũ mão, áo quần nai nịt thật ấm, rủ nhau dạo phố đêm. Lúc đó khoảng 9, 10 giờ tối, đường xá vẫn còn đang tấp nập. Trai gái bên nhau dạo phố, nhiều người mới tan sở làm, vội vã xuống hầm xe điện trở về nhà, các hàng quán vẫn đông khách ra vào. Chúng tôi là những người lữ khách xa nhà, lang thang từ phố này qua phố khác, ngắm nhìn đời sống vội vã trôi qua. Trời về khuya, DB Văn nhắc tôi về nghỉ, sửa soạn cho một ngày mới, bận rộn cho những buổi họp liên tục đã định sẵn.
(Còn tiếp)