Trong suốt dòng lịch sử hơn nửa thế kỷ dưới chế độ CSVN, không ai có thể chối bỏ được sự thực, CS đã đưa cả một dân tộc thông minh, hiền hoà, bất khuất, đến bến bờ của đói rách, lạc hậu, ô nhục, đớn đau. Một đất nước với những trang sử oai hùng, được tô thắm bởi biết bao xương máu của tiền nhân, hôm nay, dưới bàn tay của CS, đã trở thành một vũng lầy đen tối của nhân loại. Đây chính là sự thật, một sự thật hiển nhiên, bất khả chối từ. Dù đám CSVN có dùng trăm ngàn lý luận bịp bợm cũng không thay đổi được thực tế hiển nhiên đau đớn này.
Cái thực tế, phơi giữa vừng nhật nguyệt
Đừng cuồng ngôn, loạn ngữ bịp dân lành
Đất nước đấy, thấm muôn vàn tủi nhục
Dòng sử buồn, u uất bởi mùi tanh
Không cần tìm hiểu bất cứ một lý thuyết hay học thuyết chính trị cao siêu nào để biện minh, những người dân VN bình thường chỉ cần thấy những sự thật hiện hữu chung quanh họ trong đời sống hàng ngày, cũng đã qúa đủ để xác định một sự thật phũ phàng, chế độ CS là một chế độ tàn bạo, phi nhân, một chế độ lừa bịp ngu xuẩn. Như vậy, tất cả những tiếng nói hôm nay, chính là những tiếng nói từ chính con tim và tâm hồn của nạn nhân, với những trăn trở ưu tư trước cảnh quốc phá gia vong bởi một lũ CS "nghịch đồ, tặc tử" xuẩn độn, mà lúc nào cũng nghĩ mình là siêu đẳng với "Đỉnh cao trí tuệ". Chúng đã tự coi mình là "Ân nhân của dân tộc", để độc quyền bịt miệng, trói não người dân và đưa Cả Nước Xuống Hố (CNXH) lạc hậu, bần cùng.
Hậu quả của bọn lãnh đạo CS là cúi đầu chịu nhục dâng hiến giang sơn cho kẻ cựu thù. Một đất nước với hơn bốn ngàn năm văn hiến, mà hôm nay lại đầy rẫy những tang tóc, băng hoại... Người dân tựa như những con cừu trên đồng hoang cỏ cháy, còn đảng và nhà nước là những con sói lang khát máu đang thi nhau xâu xé. Như vậy, thử hỏi đất nước sẽ đi về đâu""" Vậy mà trước thực tế bi thảm của dân tộc, đám Việt gian vẫn trơ trẽn tuyên truyền rằng, "với thiện chí và giác ngộ của đảng CSVN, đất nước đang chuyển mình, thay đổi mỗi ngày một khá hơn". Đám Việt gian còn trơ trẽn ru ngủ mọi người VN "hãy cố gắng khép lại quá khứ, quên đi hận thù, bắt tay hoà nhập với đảng , để cùng canh tân đất nước, thăng hoa xã hội, hầu có thể bắt kịp được sự văn minh tiến bộ của thế giới hôm nay".
Trước những đau thương, điếm nhục này, thông thường chỉ có tầng lớp trí thức mới có thể lên tiếng thay cho toàn dân, bởi họ là thành phần có khả năng và luôn được sự kính trọng của toàn dân dù bất cứ thời gian và không gian nào. Nhưng rất tiếc, trong hơn nửa thế kỷ qua, chỉ có một vài tiếng nói lẻ tẻ cất lên, nhưng cũng đã bị CSVN bịt miệng, trói não bằng những nhà tù, khủng bố và trù dập. Tuy nhiên, tình hình ngày nay đã đổi khác, trong cái cảnh "tức nước vỡ bờ" và những áp lực quốc tế cùng với sự đấu tranh miệt mài của cộng đồng người Việt trên khắp thế giới, những tiếng nói lương tri, đang được cất lên, nhất là giới trí thức. Họ bất chấp khống chế và trù dập của đám cầm quyền CSVN để nói thay cho dân những gì người dân không thể.
Theo đoạn phỏng vấn của đài RFA, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tại Hànội cho biết, là một người cầm bút, bắt buộc phải nói lên sự thật, những sự thật phũ phàng từ những thối nát, bóc lột, khủng bố, dã man của đảng, cho đến những giọt nước mắt oan khiên của người dân. Là một người trí thức, phải biết trân trọng và nâng niu những đau khổ oan khiên ấy, nếu trí thức mà làm ngơ trước sự thật, thì không còn lương tri và cũng không xứng đáng với danh xưng trí thức. Hơn nữa, bà cũng diễn tả sự thật hoàn cảnh khốn cùng của người dân Việt dưới chế độ tàn ác CS, bằng một câu thơ lục bát đầy ý nghĩa như sau: "Nghèo ba họ , khó ba đời. Tả tơi suốt kiếp là người Việt Nam".
Như vậy, trong hoàn cảnh tự do tại hải ngoại, không biết những nhà trí thức nghĩ sao""" Đối với thành phần trí thức chân chính, cái điều khốn khổ nhất của họ là sự bất an trong tâm hồn. Họ không sợ cuộc sống đạm bạc, đơn sơ, mà họ rất sợ những nỗi ưu tư trăn trở khi quê hương, dân tộc, trong hoạn nạn, khổ nhục mà họ phải bó tay, ngậm miệng. Trên thực tế, nếu một kẻ, tâm không rung, não không động, thì dù trí thức hay bình dân, cũng không thể nhận biết được cái đau của dân và cái nhục của nước để can đảm dấn thân. Không những thế, họ còn lợi dụng tước vị, bịp bợm, tung hỏa mù trong cái thế "đầu voi, đuôi chuột, đón gió trở cờ" làm tay sai cho CS, hầu được chia chác quyền lợi và tạo thêm những nỗi oan khiên cho dân tộc, như đã từng xẩy ra.
Xin thức tỉnh trong tình yêu dân tộc Cùng đấu tranh tìm chiến thắng cuối cùng Xây Tổ Quốc một ngày mai tươi sáng Trải tâm hồn, tô điểm khối tình chung
Trí thức là một giới mà truyền thống xã hội Việt Nam rất tôn trọng. Điều tủi nhục lớn nhất cho họ, là họ không thể thay thế những người dân thấp cổ bé miệng nói lên một cách trung thực tất cả những uất ức, khổ nhục mà người dân đang bị gánh chịu. Như vậy, cũng kính mong những trí thức còn đang đứng "bên lề chiến cuộc", hãy can đảm quay về cùng ghé vai gánh vác trách nhiệm với quê hương và chia sẻ những đau thương, khốn cùng cuả dân tộc. Nếu được như vậy, chắc chắn ngày dân mình hết khổ cũng không còn xa, và dân tộc Việt có thể ngạo nghễ và hãnh diện với bốn ngàn năm văn hiến, ngước thẳng mặt chen chân với thế giới bao la tiến bộ hôm nay.