Đó là con số tờ báo Lịch Sử, của Pháp, số đặc biệt tháng Mười 2000, nhân dịp phát hành Cuốn Sách Đen về Chủ Nghĩa Cộng Sản.
Sau đây là tóm tắt một số "vấn nạn" mà tờ báo đưa ra.
-CNCS: một lý thuyết, một tổ chức quốc tế và một chiến lược toàn cầu.
-Đây không phải là những tội ác chiến tranh, cũng không phải diệt chủng, chúng thuộc loại "tội ác tập thể" (crimes en masse).
-Một thảm họa thực sự về kinh tế, văn hóa và nhất là, về con người.
-Một trong những thảm họa gây con số người chết hàng loạt: Tạo ra những trận đói lớn.
-Đạo đức cách mạng của người Cộng Sản: Gây thảm họa thay vì nhận lỗi lầm (Déclencher des tragédies plutôt que connaitre ses erreurs).
-Sự khác biệt giữa tội ác Nazi và Cộng Sản: Cả hai đều tàn nhẫn sát nhân như nhau. Không thể lấy lý do khởi đầu (thí dụ vì một tương lai tốt đẹp hơn cho nhân loại), để biện minh cho tội ác.
Sự thực, mỗi bên có một phong cách (style) khác nhau. Mỗi chế độ là một cách chọn lựa con mồi theo một huyền thoại riêng của nó. Với Nazi, là một huyền thoại về sự thanh tẩy dòng giống, sắc tộc, được điều hành bời những nhà bác học biến thành những tay phù thủy, những tên tra tấn người. Một bên là chọn lựa sàng lọc mang tính chính trị, nhờ một hệ thống đảng đoàn biến thành khùng điên do quá khích.
Một chủ nghĩa tàn bạo như thế, cớ sao lại lôi cuốn hơn nửa nhân loại"
Dưới đây là lời thú nhận của một đảng viên Cộng Sản Pháp, Dominique Desanti: Tại sao tôi trở thành một xì-ta-lin-nít"
Với tôi, chủ nghĩa Cộng Sản là một câu chuyện tình. Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, là thời gian chiến tranh và Đức chiếm đóng Pháp. Cùng với chồng tôi, Jean-Toussaint Desanti, chúng tôi gia nhập Mặt Trận Quốc Gia, và Kháng Chiến Cộng Sản. Vài tháng sau, tôi gia nhập Đảng CS Pháp. Tôi có nghe, có biết về Đại Khủng Bố, của Stalin. Nhưng lúc đó là năm 1943, thời gian xẩy ra trận đánh Lenigrad: tất cả hy vọng của chúng tôi đặt để vào đó, vào Liên Bang Xô Viết.
Năm 1946, David Rousset đưa ra những tài liệu đầu tiên về trại tập trung cải tạo của Stalin. Chúng tôi suy nghĩ, như là Sartre, ba cái lẻ tẻ, chẳng đụng tới chân lông thế giá cách mạng của Liên Bang Xô Viết, một trò dàn dựng: chiến tranh lạnh bắt đầu.
Về phần Krachenvo [người viết cuốn Tôi Chọn Tự Do], tôi có đọc cuốn sách, bản tiếng Anh, ngay khi xuất hiện. Với tôi, ông ta là một kẻ phản bội. Nhưng ngược lại, khi vụ án đưa ra tòa, một nhân chứng trong vụ án đã làm tôi chết sững: tôi tin bà ta, Magarete Buber-Neumann. Với tôi, một trường hợp cá nhân, riêng lẻ, không thể đưa làm bằng chứng, để kết án cả một chế độ, cả một hệ thống. Nhưng tôi không còn tin rằng, đó, Liên Bang Xô Viết, là một xứ sở thần tiên, tuyệt vời nữa.
(còn tiếp)
Jennifer Tran giới thiệu.
Sau đây là tóm tắt một số "vấn nạn" mà tờ báo đưa ra.
-CNCS: một lý thuyết, một tổ chức quốc tế và một chiến lược toàn cầu.
-Đây không phải là những tội ác chiến tranh, cũng không phải diệt chủng, chúng thuộc loại "tội ác tập thể" (crimes en masse).
-Một thảm họa thực sự về kinh tế, văn hóa và nhất là, về con người.
-Một trong những thảm họa gây con số người chết hàng loạt: Tạo ra những trận đói lớn.
-Đạo đức cách mạng của người Cộng Sản: Gây thảm họa thay vì nhận lỗi lầm (Déclencher des tragédies plutôt que connaitre ses erreurs).
-Sự khác biệt giữa tội ác Nazi và Cộng Sản: Cả hai đều tàn nhẫn sát nhân như nhau. Không thể lấy lý do khởi đầu (thí dụ vì một tương lai tốt đẹp hơn cho nhân loại), để biện minh cho tội ác.
Sự thực, mỗi bên có một phong cách (style) khác nhau. Mỗi chế độ là một cách chọn lựa con mồi theo một huyền thoại riêng của nó. Với Nazi, là một huyền thoại về sự thanh tẩy dòng giống, sắc tộc, được điều hành bời những nhà bác học biến thành những tay phù thủy, những tên tra tấn người. Một bên là chọn lựa sàng lọc mang tính chính trị, nhờ một hệ thống đảng đoàn biến thành khùng điên do quá khích.
Một chủ nghĩa tàn bạo như thế, cớ sao lại lôi cuốn hơn nửa nhân loại"
Dưới đây là lời thú nhận của một đảng viên Cộng Sản Pháp, Dominique Desanti: Tại sao tôi trở thành một xì-ta-lin-nít"
Với tôi, chủ nghĩa Cộng Sản là một câu chuyện tình. Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, là thời gian chiến tranh và Đức chiếm đóng Pháp. Cùng với chồng tôi, Jean-Toussaint Desanti, chúng tôi gia nhập Mặt Trận Quốc Gia, và Kháng Chiến Cộng Sản. Vài tháng sau, tôi gia nhập Đảng CS Pháp. Tôi có nghe, có biết về Đại Khủng Bố, của Stalin. Nhưng lúc đó là năm 1943, thời gian xẩy ra trận đánh Lenigrad: tất cả hy vọng của chúng tôi đặt để vào đó, vào Liên Bang Xô Viết.
Năm 1946, David Rousset đưa ra những tài liệu đầu tiên về trại tập trung cải tạo của Stalin. Chúng tôi suy nghĩ, như là Sartre, ba cái lẻ tẻ, chẳng đụng tới chân lông thế giá cách mạng của Liên Bang Xô Viết, một trò dàn dựng: chiến tranh lạnh bắt đầu.
Về phần Krachenvo [người viết cuốn Tôi Chọn Tự Do], tôi có đọc cuốn sách, bản tiếng Anh, ngay khi xuất hiện. Với tôi, ông ta là một kẻ phản bội. Nhưng ngược lại, khi vụ án đưa ra tòa, một nhân chứng trong vụ án đã làm tôi chết sững: tôi tin bà ta, Magarete Buber-Neumann. Với tôi, một trường hợp cá nhân, riêng lẻ, không thể đưa làm bằng chứng, để kết án cả một chế độ, cả một hệ thống. Nhưng tôi không còn tin rằng, đó, Liên Bang Xô Viết, là một xứ sở thần tiên, tuyệt vời nữa.
(còn tiếp)
Jennifer Tran giới thiệu.
Gửi ý kiến của bạn