"Khuynh hướng này đang đưa ra một sự thách thức về xã hội trong tương lai cho những nhà lập chính sách tại Việt Nam," theo như lời của ông Robert Glofcheski, một kinh tế gia lão thành cho Chương trình Phát triển LHQ tại Việt Nam.
Ông Gordon Ryan là người đại diện cho chương trình này tại Việt Nam, ông cũng cho biết, "Khoảng cách giầu và nghèo đã không được quan tâm thực sự.”
Theo các chuyên gia, giữa năm 1995 và 1999, có 31 tỉnh trong số 62 tỉnh tại Việt Nam đã có mức thu nhập không thăng bằng gia tăng 10 phần trăm. Trong khoảng thời gian này, chỉ có chín tỉnh mức giầu nghèo không thăng bằng hơi nhích lên một chút. Khoảngï xa cách giầu nghèo có thể nhận thấy rõ khi so sánh các vùng nông thôn với thành thị.
"Năm nào, chúng tôi cũng phải mua phân bón và các hoá chất với giá cao hơn, còn bán lúa ra với giá rẻ mạt," theo như lời càu nhàu của anh Lê Văn Nam, một nông dân 48b tuổi tại tỉnh Đồng Nai. "Chỉ có dân ở tại thành phố Hồ Chí Minh càng ngày càng giầu hơn, còn chúng tôi những người nông dân càng ngày càng nghèo đi."
Trong khi đó các nhà làm chính sách của Việt Nam cho áp dụng mỗi vùng một phương sách khác nhau trong việc phát triển về nhân bản và kinh tế. Chính vì thế tại sao các đô thị lớn như Hanoi và Saigon lại tập trung để đẩy mạnh sản xuất, bảo vệ môi sinh và chống các tệ đoan xã hội, tạo ra tình trạng kiểm soát hộ khẩu đẩy dân vào những vùng nghèo khó, thiếu bàn tay của nhà nước cho phép các tư doanh phát triển ngoài những đô thị này.