Tôi còn nhớ, vào những năm đầu của thập niên 1980, cái buổi đầu của cuộc đời tị nạn, lòng người tha hương còn đau đáu và nỗi nhớ nhà thì ray rứt. Với một tâm trạng như thế, tinh thần đấu tranh của người Việt tị nạn lúc ấy cao lắm. Ngọn lửa yêu nước trong lòng mỗi người lúc nào cũng hừng hực.Những phong trào đấu tranh phục quốc rộ lên như hoa trái được mùa. Cứ cách vài tháng là người ta lại rủ nhau đi tham dự những buổi văn nghệ đấu tranh được tổ chức ở ngay địa phương. Những tên tuổi như Nguyệt Ánh, Việt Dzũng trở nên quen thuộc trong mỗi gia đình tị nạn. Người ta sống gần gũi nhau, cố thắp cho nhau một ngọn lửa, nhắc nhở nhau về một nơi chốn đã phải đành lòng dứt áo ra đi và chốn này đây chỉ là tạm dung thôi nhé. Lòng người nô nức như thế làm ta những tưởng chỉ nay mai thôi là ta có thể trở về lấy lại quê hương đất nước vừa bị cướp mất.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Nay ngồi nhớ lại những sinh hoạt lúc đó, vào thời điểm đó và ngẫm nghĩ lại vào lúc này, hơn hai mươi năm sau, ta thấy những suy nghĩ của con người lúc ấy làm ta bỗng mỉm cười vu vơ vì có đôi chỗ không thực tế. Tuy thế, tinh thần thì đẹp và cái tinh thần ấy rất cần thiết cho người Việt tị nạn vào thời điểm đó. Nó giúp cho con người thêm lòng tin để sống qua thời gian đầu nơi xứ lạ khi những mất mát và nỗi nhớ nhà còn mới nguyên. Nó là những viên đá lót đường để con người vững chân bước tới tương lai và làm cuộc hội nhập vào xã hội mới.
Thời gian lặng lẽ trôi. Bộ mặt xã hội thay đổi. Lòng người cũng thay đổi theo chiều hướng tốt của xã hội nơi đây. Những con người tị nạn hôm nào còn ngơ ngác nhìn trời đất xa lạ thì hôm nay đã thành những công dân mới của đất nước mới. Hội nhập nhanh chóng vào xã hội mới, đạt được nhiều thành quả từ trong học đường đến ngoài xã hội, lập nên những thành tích làm dân địa phương nể nang.
Nhưng cũng vì thế mà người ta tự lập hơn, không còn phải dựa vào nhau nữa. Tình cảm con người do đó cũng nhạt bớt. Những tổ chức cộng đồng cũng lỏng lẻo hơn xưa. Người ta chỉ nghe nhắc tới tổ chức cộng đồng vào những dịp lễ lạc hay ở hội chợ Tết. Nó làm ta tiếc nuối cái buổi đầu của cuộc đời tị nạn, thời hoàng kim của tình người. Nó làm ta tiếc nuối như vừa mất đi một vật quý đó là những tấm lòng. Ta có cảm tưởng như người Việt tị nạn hôm nay đã đánh mất căn cước của chính mình, quên đi một qúa khứ là cái đã tạo nên bản thể con người của chúng ta và là lý do đã xô đẩy chúng ta tới nơi đây.
Nhưng tôi đã lầm khi vụ Trần Trường nổ ra ở quận <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />
Và ngày biểu dương 30-04-2006 tại khuôn viên đại học UTA là một ngày đáng được ghi nhớ. Nó là ngày biểu dương cho chính nghĩa và nó đã lôi kéo được nhiều ngàn đồng bào hội tụ về nơi đây trong một ngày đẹp rực rỡ để góp thêm một tiếng nói, một tấm lòng. Nó thành công không chỉ vì đã lôi cuốn được sự tham dự của số đông đồng bào mà còn lôi cuốn được sự chú ý của chính quyền địa phương và giới truyền thông Mỹ từ đài truyền hình đến báo chí. Tiếng nói của người Việt tị nạn đã được người ta lắng nghe khi nó được gióng lên đồng lượt. Sự thành công này có nguyên do của nó mà ta cần tìm hiểu và ghi nhận.
Đó là những tấm lòng của giới truyền thông Việt ngữ nơi đây đã không quản ngại dành nhiều trang báo và nhiều giờ phát sóng để làm công việc thông tin cũng như kêu gọi đồng bào tham dự đông đủ trong ngày biểu dương. Những tấm lòng đẹp đó ta cần phải ghi nhận.
Đó là những tấm lòng của đồng bào đã không quản ngại bớt chút ít thời giờ quý báu vào một ngày cuối tuần đẹp như thế thay vì gia đình tụ họp ăn uống hay làm một cuộc pinic ngoài trời thì tất cả đã kéo nhau hội tụ về nơi khuôn viên đại học UTA để biểu dương khí thế. Những tấm lòng đẹp đó ta cần phải ghi nhận.
Đó là những tấm lòng của những tổ chức và hội đoàn người Việt tị nạn nơi đây đã không ngần ngại đến với tuổi trẻ, chia sẻ những kinh nghiệm của người đi trước và phối hợp với tuổi trẻ để tổ chức thành công ngày biểu dương. Những tấm lòng đẹp đó ta cần phải ghi nhận.
Đó là những tấm lòng của người trẻ, nhất là những anh chị sinh viên tại UTA đã nhanh chóng ý thức được sự hệ trọng trong việc bảo vệ chính nghĩa của lá cờ vàng, đã bỏ ra rất nhiều thời giờ và công sức để kêu gọi mọi giới, mọi lứa tuổi người Việt tị nạn cùng nắm tay nhau gióng lên tiếng nói của mình và giương cao ngọn cờ chính nghĩa, thay vì họ có thể dùng những thời giờ đó để ôn bài cho những kỳ thi sắp tới hay hẹn hò nhau ở những cuộc vui chơi. Những tấm lòng đẹp đó ta cần phải ghi nhận.
Ở đời sống hôm nay, mọi người hình như lúc nào cũng thiếu thốn thời giờ. Chúng ta bận rộn với cuộc sống, với gia đình và đôi khi chúng ta bận rộn với chính mình nên nhiều khi chúng ta thờ ơ với những việc xảy ra quanh chúng ta. Những nghĩa cử đẹp như đã nói ở trên cũng không nhiều và không thường xảy ra. Thế mà, trong ngày biểu dương 30-04-2006, những điều đẹp đẽ đó đã xảy ra.
Tôi đứng lẫn lộn trong rừng người và cờ dưới bầu trời trong xanh hôm đó, nhìn thấy những tấm lòng đẹp trải ra trước mắt mà nghe lòng mình nô nức. Những tấm lòng đó đã cho tôi thêm niềm phấn khởi và tin rằng người Việt tị nạn hôm nay vẫn còn nhiều tấm lòng như thế.
10-05-06