Thứ Bảy vừa rồi, lúc chị Mỹ Lan gọi điện thoại thì em còn bận ở ngoài sân banh. Em phải tập dợt nhiều lắm, vì mùa hè này, nếu hên thì em được đề cử đi thi đấu với một đội banh thiếu nhi ở trường khác. Cũng không chắc lắm đâu, nhưng em cứ tập, may ra… Em có nghe đi nghe lại lời nhắn của chị. Chị Mỹ Lan nhắc em viết bài cho trang TN, em đang bận quá. Nhưng nếu chị Mỹ Lan đã nhắn lời thì em sẽ viết. Chị có đợi được em sau mùa đá banh không" Nhắc lại là em đi đá banh chớ hổng phải đi lượm banh đâu nha. Chị thấy hôn, em lo chăm luyện tập cặp giò mà quên cả chuyện phá phách, chị có ngạc nhiên không" (Tí Phá).
.Tí Phá thương,
Mỹ Lan nghe lời hứa của Tí Phá sau bài tường thuật “giải thưởng Bé Viết Văn Việt”, rằng, sẽ viết bài đều đều cho trang TN. Ai dè chờ dài cả cổ không thấy bài vở, gọi điện thoại cũng không thấy ở nhà luôn. Bi giờ thì Mỹ Lan biết rồi, Tí Phá đang tập luyện cặp giò sắt để trở thành cầu thủ đá banh cơ. Hoan hô Tí Phá.
Vậy bữa nào kể chuyện đội banh cho các bạn trong gia đình TN nghe với nha. Hỏi nhỏ nghe, sao lúc nào Mỹ Lan gọi điện thoại tới cũng nghe bà nội Tí Phá trả lời và nhắc: “Nói nhỏ thôi, Tí Phá đang ngủ ngon lắm.” Tí Phá có nằm mơ thấy đá banh khi ngủ không"
LyLy: Thì đúng rồi, bữa phát giải chỉ có mặt Mỹ Lan, Tí Phá đã tả Mỹ Lan kỷ lắm rồi. Bữa đó Mỹ Lan mặc áo tím, đâu biết xấu đẹp gì, vì mẹ may cho là phải mặc. Còn chị Thụy Nhã mặc áo dài, chị lớn hơn tụi mình có nhiêu đâu mà bắt chước người lớn, đòi xưng cô với bọn mình kìa. Bạn nào bằng lòng thì cho Mỹ Lan biết, coi số phiếu được bao nhiêu.