(Tiếp theo và hết)
Khi trở về trụ sở cảnh sát, thám tử Gadberry kiểm tra bảng số của chiếc Gremlin bằng máy điện tóan và khám phá chiếc xe này được đăng bộ với tên Gerald Eugene Stano, một thanh niên 28 tuổi ở Ormond Beach. Trong khi đọc hồ sơ của kẻ tình nghi, ông ta để ý thấy người đàn ông này đãpha.m tội rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ bị kết án bất cứ gì. Hắn cũng là một kẻ tình nghi chính trong một số vụ hành hung các gái điếm địa phương khác. Ông Gadberry in ra tấm hình của kẻ tình nghi và mang nó cho nạn nhân xem. Khi nhìn thấy tấm hình này, cô ta đã quả quyết kẻ tình nghi này chính là người đàn ông đã hành hung mình, và đã ký vào một bản khai có tuyên thệ để buộc hắn tội hành hung gia trọng.
Thám tử Gadberry đã trình bầy những điều vừa khám phá với ông Crow và viên thám tử nhiều kinh nghiệm này đã ngay tức khắc quan tâm đến vụ án này. Ông ta đang bận rộn làm việc để nhận diện kẻ giết chết Mary Carol và Gerald dường như rất phù hợp với những chi tiết như sau: người đàn ông da trắng, tuổi cuối 30 hoặc đầu 40, sống trong khu vực Daytona Beach, lái một chiếc xe bình thường, thường đón những gái điếm xin quá giang xe, thù ghét đàn bà, dễ nổi giận, trước đây đã giết người và sẽ giết người lần nữa.
Vào ngày 1 tháng Tư, 1980, hai ông Gadberry và Crow đưa Gerald vào phòng thẩm vấn. Trước khi cuộc thẩm vấn bắt đầu, ông Crow đã cung cấp cho thám tử Gadberry một số câu hỏi mà ông đã biết trước các câu trả lời. Không bao lâu sau ông Crow khám phá một đặc điểm của kẻ tình nghi này là bất cứ khi nào Gerald nói sự thật hắn đêu ngồi nghiêng người ra phía trước và khi nói dối hắn ngả lưng dựa vào ghế.
Sau một tiếng đồng hồ thẩm vấn liên tục, Gerald cuối cùng thú nhận vụ hành hung cô gái điếm này. Và đến lượt ông Crow tra hỏi, ngồi đối diện với Gerald, ông tự giới thiệu với hắn rằng: “Gerald, tôi là Chánh thám tử Paul Crow. Tôi có một số vấn đề mà tôi nghĩ anh có thể giúp tôi giải quyết chúng. Tôi có một cô gái bị mất tích… tôi tự hỏi không biết anh có nhìn thấy cô ta ở đâu không.” Sau đó ông Crow đưa ra một tấm hình của Mary Carol Maher và đặt nó trên bàn. Gerald xem tấm hình trong vài phút và rồi nói: “Vâng, tôi đã nhìn thấy cô ta trước đây.” Sau đó hắn nói đã nhìn thấy cô gái này tại một nhà trọ địa phương trong tháng trước đó. Khi ông Crow hỏi hắn có đến gần cô gái này không, Gerald dựa lưng vào ghế và nói hắn đã cho cô ta quá giang xe tới Atlantic Avenue và kể từ đó đã không gặp cô gái này lần nữa.
NHỮNG TIẾT LỘ HẾT SỨC RÙNG RỢN!
Ông Crow biết Gerald đang nói dối và ông quyết định thay đổi đề tài. Ông hỏi: “Gerald, anh đang lo lắng điều gì vậy"” Gerald ngả người ra phía trước và nhìn thẳng vào mắt ông Crow. Hắn nói: “Ngày hôm nay ông có tôi ở đây, Ngày hôm nay là ngày cha mẹ tôi nhận tôi làm con nuôi.” Theo biên bản của cảnh sát, Gerald bắt đầu nói về thời thơ ấu và sự liên hệ tình cảm của hắn với cha mẹ. Sau một lúc ông Crow chuyển trở lại vấn đề Mary Carol Miller. Gerald thay đổi lời khai trước đây “ddã bỏ cô gái này xuống đường Atlantic Avenue” và nói rằng hắn chở cô ta một lúc và cuối cùng ngừng xe tại một siêu thị địa phương để mua bia.
Ông Crow hỏi: “Cô gái vẫn ngồi trong xe trong khi anh vào siêu thị để mua bia"”
Gerald đáp: “Vâng.”
“Anh có chắc là đã không cố thọc tay vào quần cô ta, Gerald"”
“Vâng.”
“Anh đã làm như vậy nhưng cô ấy không muốn phải không"”
“Vâng đúng.”
“Như vậy anh đã làm gì" Có phải anh đã đánh cô ta phải không" Anh đã nổi cơn điên phải không, Gerald"”
“DDúng, tôi đã nổi giận và đã đâm cô ta.”
“Hãy kể với tôi anh đã đâm cô gái này như thế nào.”
“Tôi mang theo con dao dưới ghế . Tôi lấy nó ra và đâm cô ta một số lần vào ngực. Cô gái mở cửa xe và cố nhảy ra ngòai, nhưng tôi đã chém vào chân và lôi cô ta trở vào xe. Tôi đóng cửa xe, cô ta té vập đầu vào bảng đồng hồ (dashboard) và bắt đầu thở hồng hộc. Tôi đâm thêm một số lần nữa vào lưng cho tới khi cô không còn cử động nữa, và tôi đưa cô ta…..”
Chánh thám tử Crow ngắt lời hắn: “Thôi đừng nói nữa. Chúng ta hãy lên xe. Anh chỉ đường, tôi lái xe.” Khi chạy đến một khu vực đổ rác, Gerald chỉ cho hai ông Crow và Gadberry nơi hắn vứt bỏ xác chết và mô tả đã đặt xác chết nằm trong tư thế như thế nào.
Khi trở về đến trạm cảnh sát, Gerald ký vào bản tự thú giết chết Mary Carol. Trong khi ông Crow hòan tất thủ tục giấy tờ, thám tử Larry Lewis yêu cầu được thẩm vấn Gerald về một trường hợp mất tích khác. Toni Van Haddocks, một gái điếm 26 tuổi, được báo mất tích ngày 15 tháng Hai, và ông Lewis nghi ngờ Gerald có thể đã biết điều gì đó về vụ này. Ông Crow đồng ý và lấy một tấm ảnh của cô gái này đi vào phòng thẩm vấn và đặt nó trước mặt Gerald. Ngay khi nhìn thấy tấm hình này, Gerald dựa lưng vào ghế và trả lời hắn chẳng bao giờ nhìn thấy cô gái này. Biết hắn nói dối, nhưng vì chưa có đủ tin tức và bằng chúng về trường hợp này để tra hỏi nên ông Crow quyết định chờ. Trong lúc đó, Gerald bị buộc tội giết chết Mary Carol Maher và bị giam giữ trong nhà tù của tỉnh.
Ngày 15 tháng Tư, 1980, một cư dân ở Holly Hill, gần Dayton Beach, đã tình cờ tìm thấy một sọ người trong khu vườn của ông. Cảnh sát đã lục sóat cả khu vực và cuối cùng tìm thấy thêm một số mảnh quần áo nữa. Một cuộc giảo nghiệm sau này nhận diện được nạn nhân là Toni Van Haddocks. Nguyên nhân gây ra cái chết này được nghĩ là do nhiều vết dao đâm vào đầu.
Sau khi biết được căn cước của nạn nhân, ông Crow đưa Gerald trở lại phòng thẩm vấn và bắt đầu tra hỏi hắn. Theo tác giả Ecker, Gerald thọat tiên phủ nhận giết chết phụ nữ trẻ này, nhưng sau một tiếng đồng hồ trôi qua hắn bắt đầu ngã quỵ trước những câu hỏi dồn dập của viên thám tử điều tra đầy kinh nghiệm. Cuối cùng hắn thú nhận và ký tên vào bản thú tội giết chết Toni Van Haddocks. Ông Crow bắt đầu tự hỏi bao nhiêu cô gái có thể đã bị Gerald giết chết và ông bắt đầu xem xét tất cả các vụ án chưa giải quyết kể từ năm 1975. Trong đó có cô gái 16 tuổi tên Linda Hamilton bị tìm thấy giết chết ngày 22 tháng Bẩy, 1975, gần một nghĩa trang của người Da đỏ. Cô gái này lần cuối cùng được nhìn thấy đi bộ dọc theo con đường Atlantic Avenue. Trong tháng Giêng, 1976, xác chết của cô gái 24 tuổi, Nancy Heard, được tìm thấy gần Bulow Creek Road. Xác chết của cô được che đậy bằng cành cây. Người đàn bà trẻ này được nhìn thấy xin quá giang xe trên đường Atlantic Avenue. Và Ramona Neal, một cô gái xinh đẹp 18 tuổi từ Georgia, được tìm thấy ở Tomoka State Park trong tháng Năm 1976. Xác chết này cũng được che đậy bằng cành cây.
Nhiều kẻ giết người hàng lọat đi lang thang hàng trăm cây số để tìm một nạn nhân, và ông Crow bắt đầu tự hỏi không biết bao nhiêu quận mà Gerald có thể đã đi tới để săn tìm các con mồi. Sau khi xem xét tất cả các hồ sơ ở địa phương, ông bắt đầu xem xét các quận lân cận. Ở Bradford, cách Daytona khỏang 150 cây số, xác chết của một người đàn bà trẻ được tìm thấy trong một khu sinh lầy. Cô ta lần cuối cùng được nhìn thấy ở Daytona Beach, gần đường Atlantic Avenue.
Sau khi xem xét rất kỹ quá khứ của Gerald, ông Crow biết được rằng Gerald đã sống ở nhiều nơi khác nhau trong tiểu bang Florida kể từ đầu thập niên 1970, và một thời gian ngắn ở New Jersey. Ông liên lạc với sở cảnh sát ở Stuart, Florida, và biết được rằng họ đã có một số trường hợp các phụ nữ trẻ bị giết chết chưa giải quyết ở khu vực đó trong đầu thập niên 1970. Tất cả các nạn nhân đều là phụ nữ trẻ, xác chết của họ đều bị đặt trong tư thế làm điệu bộ và bị che đậy bởi cành cây. Thám tử Crow nhận thấy không dễ làm cho Gerald thú nhận thêm một vụ giết người khác nữa, chứ đừng nói chi đến một chục vụ hoặc nhiều hơn.
CUỘC PHIÊU LƯU GIẾT NGƯỜI
Nhận thấy mọi cánh cửa đang đóng lại Gerald Steno quyết định mặc cả để nhận tội nhằm cứu mạng. Các công tố viên có trong tay những lời tự thú, nhưng họ không muốn có một cuộc chiến tòa án lâu dài và đồng ý rằng nếu Gerald nhận tội giết chết Mary Carol Maher, Toni Van Haddocks và Nancy Heard. Hắn sẽ lãnh ba án tù chung thân liên tiếp, mỗi bản án chung thân này phải ở tù ít nhất 25 năm. Gerald đồng ý, và vào ngày 2 tháng Chín, 1981, Chánh án S.James Foxman chấp nhận sự mặc cả nhận tội này và chính thức tuyên phạt ba bản án tù chung thân.
Gerald bị đưa đến nhà tù quận và cuối tuần đó bị chuyển tới nhà tù tiểu bang Florida. Trong khi ở nhà tù quận hắn khoe khoang về thành tích giết người vàsay sưa với sự chú ý mà hắn thu hút được. Tuy nhiên trong nhà tù tiểu bang dường như chẳng ai quan tâm đến hắn. Điều này làm Gerald trở nên bồn chồn khó chịu và hắn quyết định liên lạc với ông Crow – thậm chí điều này có nghĩa hắn có thể phải trả bằng chính mạng sống của hắn.
Ông Crow rất vui mừng khi nhận một bức thư từ Gerald, hắn gợi ý sẵn lòng để nói chuyện. Ông liên lạc với nhà tù và được phép chuyển Gerald tạm thời trở lại nhà tù của quận. Trong cuộc thẩm với với ông Crow, Gerald thú nhận thêm một lọat các vụ giết người nữa: gồm xác chết bị thối rữa của Cathy Lee Scharf, một cư dân 17 tuổi ở Port Orange, Florida, được tìm thấy trong một khu rừng gần Titusville ngày 19 tháng Giêng, 1974; xác chết của Susan Bickrest, cư dân 24 tuổi ở Daytona Beach, được tìm thấy trôi lềnh bềnh trong con rạch Spruce Spring Creek tháng Mười Hai 1975. Và Mary Muldoon, 23 tuổi, được tìm thấy trong một đường mương hồi tháng Mười Một 1977.
Không dừng lại ở đó, Regald tiếp tục thú nhận thêm các vụ giết người nữa gồm: Janine Ligotino 19 tuổi, Barbara Anna Baur 17 tuổi, Bonnie Hughes 31 tuổi, Diana Valleck 18 tuổi, Emily Branch 21 tuổi, Christina Goodson 23 tuổi, Phoebe Winston 18 tuổi, Joan Foster 18 tuổi và Susan Basile 12 tuổi. Khi cuộc thẩm vấn sắp kết thúc, Rerald lại nhớ thêm hai nạn nhân nữa: Sandra DuBose 35 tuổi, xác chết được tìm thấy gần Daytona Beach trong năm 1978; và Dorothy Williams, 17 tuổi, được tìm thấy trong một rãnh nước gần Atlantic Avenue trong năm 1979. Gerald đã bảo đảm với Chánh thám tử Crow rằng sẽ không còn xác chết nào nữa và hắn đã thú nhận mọi hành động giết người mà hắn đã phạm.
Ngày 8 tháng Sáu, 1983, Gerald nhận tội giết chết Susan Bickrest và Mary Muldoon. Chánh án Foxman tuyên phạt hắn tử hình. Tên sát nhân này đã không bầy tỏ một chút sự xúc cảm nào khi bản án được đọc lên và hắn đã mau lẹ bị đưa trở về nhà tù Florida State Prison. Đến tháng Chín 1983, Gerald bị kết án giết chết Cathy Lee Scharf. Tiểu bang đưa ra lời thú nhận được ghi âm của Gerald, trong đó hắn thú nhận đã cho Scharf quá giang xe và rồi giết chết cô ta.
Ngày 22 tháng Năm, 1986, thống đốc tiểu bang Florida ký lệnh xử tử đầu tiên Gerald. Cuộc hành hình hắn được định vào ngày 2 tháng Bẩy, 1986. Theo các tài liệu tòa án được cung cấp bởi trường luật University College of Law, chỉ một ngày trước khi cuộc xử tử được tiến hành, ngày 1 tháng Bẩy, 1986, Gerald nạp thỉnh cầu xin đình hõan. Tòa đồng ý trì hõan cuộc hành hình đến 10 am ngày 2 tháng Bẩy, 1986, để cho phép Gerald có cơ hội kháng án phán quyết của tòa. Ngày hôm sau cuộc hành hình Gerald tạm thời được đình lại.
Đơn kháng án của Gerald sau đó đã bị bác và ngày 4 tháng Sáu, 1987, thống đốc ký lệnh xử tử thứ hai. Cuộc hành hình đựơc định ngày 26 tháng Tám, 1987. Tuy nhiên Gerald lại nạp đơn xin án lệnh thẩm xét quyền giam giữ can phạm (writ of habeas corpus) tại tòa United States District Court of Florida ngày 22 tháng Tám, 1987. Tòa án này đã đồng ý tạm đình hòan cuộc hành hình.
Lần nữa đơn kháng án của Gerald bị bác, và thống đốc Florida đã ký lệnh tử hình lần thứ ba. Cuộc hành hình hắn lại được định vào ngày 29 tháng Tư, 1997. Thế nhưng vì sự trục trặc của ghế điện trong cuộc xử tử Pedro Media đã khiến tòa quyết định đình hõan cuộc hành hình Gerald lần nữa. Đến ngày 20 tháng Mười, 1997, tòa tuyên bố rằng vấn đề của chiếc ghế điện đã được sửa chữa và nó không phải là cách trừng phạt độc ác hoặc bất thường. Việc đình hõan cuộc hành hình của Gerald được hủy bỏ và vị thống đốc định lại ngày xử tử là 23 tháng Ba, 1998. Sau đó, một số lời thỉnh cầu thêm nữa bị thất bại, vận may của Gerald đã hết.
Gerald Stano đã không nói một lời nào với các người lính gác trong khi họ áp giải hắn tới phòng tử hình. Trong khi các nhân viên an ninh trói tên tử tù này vào chiếc ghế điện, Raymond Neal nóng lòng chờ đợi đằng sau kính cửa sổ của phòng tử hình, cách xa người đàn ông đã giết chết cô em gái của ông chỉ khỏang ba mét. Sau này Neal đã nói với các phóng viên của hãng thông tấn AP rằng: “Tôi nói, ‘Hãy chết đi con quái vật’. Dòng điện chạy vào người hắn và hắn co giật thật mạnh. Tôi nhìn thấy sự sống thóat ra khỏi hai bàn tay của hắn. Tôi cảm thấy hàng tấn gạch đã được lấy đi khỏi người tôi. Sau cuộc hành hình, tôi và các em trai đã cùng hút xì-gà để chia vui. Tôi không thể bầy tỏ cảm xúc thật sự của mình, và rất vui vì tiểu bang Florida đã can đảm để duy trì chiếc ghế điện. Ít nhất thì cũng có một giây khắc trải qua sự đau đớn. Với mũi thuốc độc, kẻ phạm tội chỉ từ từ đi vào giấc ngủ.”
Cuối cùng, Gerald Stano đã thú nhận giết chết tổng cộng 41 phụ nữ trẻ tuổi. Mặc dù nhiều lời thú nhận của hắn đã chẳng bao giờ được xét xử ở tòa án và một số các nạn nhân vẫn chưa được nhận diện, hầu hết các viên chức cảnh sát đều xem vụ án này đã kết thúc.
Mỗi tuần một chuyện của vợ tôi: Người Về - Trần Ngân Tiêu
Ở nhà con Lan ra thì đã gần mười giờ đêm rồi nên không thể đi thương xá được tôi bảo Yến thôi về nghỉ mai hãy đi. Mùa lễ lậy đến thì tôi rất bận rộn lớp thì việc ở sở qúa nhiều lớp thì Yến cứ đòi đi chợ vì sắp "Thanksgiving " rồi nên nó "on sale" dữ lắm.
Yến than thở bâng quơ:
- Tưởng đến chơi một chút thôi, không ngờ ngồi chơi lâu qúa quên cả giờ giấc. Anh cũng không nhắc em nữa, anh tệ thật.
Tôi chưng hửng:
- Ối giời đất ơi! Ngồi nói chuyện với bạn bè quên cả thời gian mà bà lại đổ thừa cho tôi. Đã đến thăm bạn bè thì thăm đến nơi đến chốn chứ chẳng lẽ vừa mới đến đã vội nói phải đi "shopping" bây giờ hay sao.
Bà bạn đây là bà bạn Diễn của Yến, bạn theo cái kiểu gặp nhau ngoài chợ nói chuyện lảm nhãm rồi hợp gu hợp khẩu thế là trởi thành bạn. Bà Diễn có đứa con gái tên Lan lấy chồng là một cậu trai trẻ người Mỹ tên Dave. Cu Dave nhà ta hồi học trung học có ghi danh vào quân đội trừ bị nên hồi đầu năm phải đi phục vụ tại A Phú Hãn. Có một mống con gái nên bà Diễn qúy lắm; bà thương con đến nỗi bà cứ tưởng ai cũng thương con bà như bà nên bất cứ chuyện gì bà cũng kêu bạn bè đến chia vui sẻ buồn. Khi có cháu ngoại bà cũng la ơi ới lên , rồi thôi nôi đầy tháng bà cũng ới bạn bè đến với bà. Vì không nỡ làm mất niềm vui của bà nên chẳng ai giữ kẽ e dè gì, riết rồi coi như chuyện trong gia đình.