Bữa đó mấy đứa con gái về khoe um sùm:
-Má ơi má con mới đi se lông mặt nè. Coi nè coi nè má rờ thử coi, mịn ghê nơi!
Chị Ngà cũng rờ thử. Vuốt vuốt cùng khắp đôi gò má non của con nhỏ xảnh xẹ nầy. Mịn trân!
Chị Ngà cười, hứ một cái hự, nói:
-Hứ. Làm như chuyện gì lớn lắm, như chuyện lạ bốn phương hổng bằng!. Hứ. Se lông mặt có từ tám mươi đời vương rồi. Chuyện củ sửa thành mới mờ tụi bây ơi. Má biết Se lông mặt hồi chín mười tuổi lận chớ bộ bỏ bê gì sao. Xời ơi se lông mặt mà tụi bây làm như chuyện từ sao Hỏa mới rớt xuống vậy. Phải chi nói má má se cho, làm sang đi tiệm cho tốn tiền. Hứ.
Mấy đứa cùng la lên:
-Ủa. Má biết làm hả" Má biết sao má hổng làm" Bây giờ tiệm nào có se lông mặt thì đắt lắm má ơi.
Chị Ngà háy con gái, lên mặt:
-Ai biết tụi bây muốn se đâu mà khai.
-Má ơi tại sao người ta hổng wax, hổng cạo mà lại se"
Chị Ngà sẳn dịp mở máy nói liền, tưởng tượng ta đây đang đứng lớp dạy học trò:
-Hể càng cạo thì tới chừng lông mọc ra càng cứng ngắt như râu ria đàn ông, còn wax thì có người chịu không thấu, có người bị phản ứng hóa chất làm cho da mặt sưng đỏ lên như Quan Công, có người gặp thợ cà chớn mất vệ sinh làm nhiễm trùng, có người gặp thợ ẩu làm phỏng da mặt, đủ thứ ‘chiện’, se bằng chỉ sạch sẻ là chắc ăn.
-Sau khi se xong lông có mọc trở lại hông Má"
-Mọc chớ con. Mà điều nó mọc lại cũng chậm lắm, mọc lại cũng mềm mịn như lông măng đó con.
-Vậy chừng nào lông mọc trở lại má se cho con nha má, rồi phần tiền đáng lẻ con phải trả cho thợ đó, má tặng con bỏ túi xài, nha má.
-Trời ơi con nhỏ nầy làm tiền tui quá ta!
--------
Qua bữa sau vô làm chị Ngà tuyên bố liền:
-Chị Loan. Đăng bảng quảng cáo Se Lông Mặt di. Tui lảnh làm cho. Thời trang đó nha.
Mấy cô mấy cậu nhao nhao lên hỏi:
Ủa chị Ngà biết làm vụ nầy à. Thời trang! Hèn chi lóng rày trong mấy tiệm uốn tóc đa số do người Á Đông làm chủ có quảng cáo việc Se Lông Mặt. Sao từ trước tới giờ dấu nghề vậy mẫu hậu" Đâu, làm thử cho tụi tui coi đặng tụi nầy học lóm coi.
Chị Ngà xí một cái dài ra tới xa lộ:
-Xiiiiiiiií...... Ai quởn mà làm thử. Có khách vô trẫm làm thiệt cho coi. Mấy con nử tì trong tiệm nàng nào muốn mặt mày láng mịn như da em bé thì ngồi xuống đây, đặt mổi mạng năm tì thì trẫm làm cho.
Cả đám “neo nử” đồng loạt ré lên. Cũng may lúc đó tiệm vắng khách, nếu không, nội nghe tiếng ré thất thanh của mấy cô nầy người ta sẽ tưởng là... là.... là nhân viên Hội Đồng Thẩm Mỹ tới xét tiệm à!!!:
-Thôi thôi nói nghe thấy ghét đạ mạng. Lợi dụng thời cơ đặng làm tiền chị em! Dấu nghề! Chị em gì mà hở hở một chút là đòi tiền công. Hứ. Người ta đưa mặt ngọc ra cho chị dợt cho nhuyển trước khi ra nghề, đáng lẻ chị phải mang ơn tụi nầy không hết, có đâu mà đòi năm tì với mười tì.. Vốn liếng giỏi tốn đâu có sợi chỉ quèn với lại một chút xíu phấn bột ! Năm đồng! Xí. Nghe chướng cái lổ nhĩ. Chưa chắc chị biết làm ngon lành à. Bây giờ tui tính vầy –Láng nói “ đứa nào dám hy sinh dang mặt ra cho chị dợt, chỉ phải trả cho đứa đó... ba đồng.
Phú Lâm
05- 26- 03