Thân tặng nữ sĩ Đan Phụng
Ngắm trăng có gió, có người
Có hoa đủ loại... vào đề vịnh chơi.
Viên trang ngắm cảnh cho vào
Cầm, kỳ, thi, họa... những đề thú thơ.
Xướng, họa bạn thơ với mình
Bút nghiên tựa áng tràn trề tình vơi.
Qua đây gặp được bạn thơ
Thơ ơi đất khách nghe lòng vấn vương.
Vui thơ quên hết cuộc đời,
Cảm ngày sơ ngộ, chúng mình tha phương.
Ai về nhắn với quê hương,
Nắng đây từng sợi, rơi vào thơ say.
Quen thơ tình bạn bốn phương
Biết nhau nghĩ đến, tình ta cuối đời.
Ước gì như chỉ một nhà,
Cùng chung thi, bút... ngâm bài nổi trôi.
Thanh Tương
*
Vui Hội Ngộ
Thân kính tặng quý thân hữu để kỷ niệm buổi tái ngộ bác Đan Phụng tại nhà Viêm Trâm.
VUI mừng gặp lại bạn đồng thanh
ĐAN Phụng thi văn đã nổi danh
DỰ thủy chung đầy tình quyến luyến
ĐÀO đoan trang vẹn nghĩa chân thành
LẠC như túng bách luôn tươi thắm
TIẾP tợ trúc mai mãi đẹp xinh
VIÊM ví thân bằng là ngọc báu
TRÂM anh nề nếp sống yên lành.
Thanh Viêm - bút hiệu Nam Hương
*
Trang họa bài "Vui Hội Ngộ"
Trân trọng trao về hai bạn Viêm-Trâm để đáp lại tình tri kỷ, thân mến tặng hai bạn Dự-Đào và hai bạn Lạc-Tiếp để lưu niệm.
Lòng vui tái ngội buổi trời thanh
Hiếu khách, chủ nhân rõ xứng danh
Đan Phụng tâm tư đầy cảm xúc
Dự Đào tình cảm thật chân thành
Viêm Trâm hạnh phúc luôn đầm ấm
Lạc Tiếp duyên hòa khá thuận xinh
Tri kỷ say sưa câu xướng họa
Người thơ yêu cuộc sống trong lành.
Đan Phụng
*
Như Tượng Buồn
Người ta yêu nào ngờ
Ta yêu rất đơn sơ
Như tình yêu sông núi
Như con nước không bờ
Nhìn ta sao hững hờ
Một chiều hoang bơ vơ
Dừng chân ta bỡ ngỡ
Ngơ ngẩn ta làm thơ
Người ta yêu nào ngỡ
Ta yêu rất đơn phương
Một chiều hoang hoa nở
Ta dừng gót tang bồng
Hồn ta sao bỗng vỡ
Phớt nhẹ nhan sắc hồng
Của người au má đỏ
Cướp mất ta linh hồn
Trăm năm ta sửng đó
Như tượng buồn khói sương.
Anh Hạ - Melbourne
*
Còn Thương Rau Cỏ Sau Vườn
Thương hoài hẹ nước ngò gai
Thương cà thương sả tàu bay cải trời
Thương thầm cái giậu mồng tơi
Thương rau đắng đất bên bờ mương xanh
Thương cai bụi ớt bụi hành
Thương rau húng lũi bạc hà lá răm
Thương dề rau ngổ trong đầm
Thương thay bông súng suốt năm ngoài đồng
Thương cho mấy luống cải ngồng
Thương cho rau muống trổ bông trắng ngời
Thương rau dấp cá rã rời
Thương rau đắng biển tím ngời tía tô
Thương dây bí đỏ rợ hồ
Thương giàn mướp đắng nấu tô tép mềm
Thương nồi bầu luộc không nêm
Thương rau bù ngót cần tàu càng cua
Thương đọt điều lá chua chua
Thương cây cao kỷ rau dừa nấm rơm
Thương hoài mấy cộng ngò ôm
Thương cây so đũa ốm nhom ngoài vườn
Thương dề rau má gần mương
Thương thân rau dút đọt điều tần ô
Thương em nhà lúa mấy bồ
Thương mà anh chẳng dám dô thôi đành.
Vĩnh Hòa Hiệp
*
Gửi Em
Anh được thư em gửi vào thăm
Giữa mùa thu đẹp sáng mười lăm
Cho hay ngoài ấy em vui khỏe
Em đẹp em vui tựa trăng rằm.
Em hỏi thăm về chuyện ở ăn
Trong này trại cấm vẫn khó khăn
Vẫn như ngày tháng em còn ở
Thanh lọc thuyền anh chửa tới lần.
Anh nghỉ đi làm lúc em đi
Tình hình thanh thản hơn mọi khi
Ngẫm suy tính chuyện về cuộc sống
Mong giúp cho đời được chút chi.
Em hỡi! Nhắc chi ân với huệ
Phải giúp đỡ em, việc của anh
Đã bạn đồng hương cũng đồng nghiệp
Giặc vào nên phải bước lênh đênh.
Em ở tự do gửi thư thăm
Cảm ơn em gái đã quan tâm
Anh mong em hãy làm điều nghĩa
Giúp sao Vinh, Lễ khỏi giam cầm.
Khước từ Vinh Lễ đã tháng nay
Em thấy thế nào em cho hay"
Ngày tháng đợi chờ nay thất vọng
Em thương giúp Lễ việc này đây.
Anh viết thư này gửi đến Hương
Để lòng nhớ nhớ với thương thương
Nhớ em ngày tháng còn chung trại
Thương cho số phận những người thương.
Em thương thông cảm lời anh nhé
Ngày tháng trôi đi những chán chường
Tự do trả lại ra ngoài ấy
Gặp người em gái ngát thơm hương.
Anh Mười - trại cấm Hồng Kông
*
Mấy Hàng Nghiêng
Thơ tôi viết mấy hàng nghiêng
Dăm hàng tịch mịch giữa miền hư không
Bồng bềnh nắng ở trên sông
Sông trôi về biển bỏ dòng nắng tan
Lệ tôi rớt xuống hai hàng
Mang theo dục vọng chảy tràn sắc thân.
Thơ tôi vẽ ngọn Phong thần
Theo người lên núi tìm vầng trăng xưa
Khi về trời tạnh cơn mưa
Vườn tôi đất cát vắng thưa tiếng người
Đứng ngồi bóng tạc mồ côi
Ngó quanh quất thấy hình tôi nhạt dần.
Lý Thừa Nghiệp
*
Nói Với Quê Hương
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước chịu đau khổ ngàn đời.
Tàu xâm lấn, "Dân Tộc" chơi vơi.
Đế quốc đô hộ, "Dân Tộc" tơi bời,
Cộng thống trị, "Dân Tộc" rã rời...!
Đất nước ơi còn đau khổ nữa thôi!"
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có rừng vàng, biển bạc,
Nhưng bao triệu người sống trong xơ xác!
Bởi giặc thù thống trị hung ác;
Gây chết chóc, tù đày, nhà tan, cửa nát!
Đất nước ơi, cuộc đời sao chua chát!"
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có đồng lúa trải dài,
Mà sao "Dân Tộc" không tương lai,
Không đủ cơm ăn và áo mặc..."
Mẹ cha nhìn bày con lòng quặn thắt!
Đất nước ơi! Nghĩ về "Người" lòng đau như cắt!
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có bốn ngàn năm "Văn Hiến"
Mà sao "Dân Tộc" mù tối triền miên!"
Thiên hạ lên trăng và xuống biển...
Mà sao "Dân Việt" phận tối đen!
Bởi đâu "Dân Ta" đi lùi lại,
Phải chăng "bọn thống trị" bất tài""
Đất nước ơi! Bao giờ thấy tương lai"
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có bao anh hùng hào kiệt
Mà sao "Dân Tộc" mãi sống trong rên xiết!
Phải chăng lòng người không quyết liệt,
Dẹp tan đầu sỏ "vô thần thuyết";
Gây muôn vàn đau khổ mài miệt...
Vợ mất chồng, con thơ mất cha
Mẹ già chờ xác con mà chẳng gặp...!!!
Đất nước ơi! Sao "Dân Mình" đi cùng khắp...!"
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước cần có sự đổi mới,
Để "Dân Tộc" tiến lên cùng thế giới...
Hỡi những ai cầm quyền lãnh đạo,
Xin các Ngài ngước nhìn lên cao,
Muôn vàn tinh tú và trăng sao,
Mỗi vầng sáng là một nhân vị!
Luôn vâng phục Thánh Ý Chúa quyền uy!
Xin các Ngài yêu "Dân" trong cương kỷ,
Thương "Nòi" với tất cả lòng từ bi,
Hòa đồng thế giới trong nhân vị!
Chắc chắn "Dân Mình" sẽ happy(1)!!!
Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có trăm ngàn "Thánh Tử Đạo",
Chắc hẳn đẹp lòng Chúa ngự trên cao.
"Dân Tộc" hỡi! Hãy tin tưởng và hy vọng;
Nép bóng "Mẹ" (2) cầu xin cùng "Thánh Cả"(3)
Với trăm ngàn Thánh như ngàn hoa,
Hẳn Chúa thương ban lượng hải hà,
Đất nước "Tự, Bình"(4), "Dân" mình sẽ hoan ca!
Joseph Duy Tâm
(1) Hạnh phúc - (2) Đức Mẹ Maria - (3) Thánh Giuse, bạn Đức Mẹ Maria - (4) Tự do, dân chủ và hòa bình.
*
Vô Đề
Có phải vì em là ngôn ngữ...
Để trần gian nặng chữ tình yêu.
Nguyễn Thanh Minh