Hôm nay,  

Trần Viết Đại Hưng (vnn)

12/03/200400:00:00(Xem: 5966)
Từ năm 1975 đến nay, một số hồi ký của hai phe Cộng sản và Quốc gia lần lượt ra mắt độc giả trong và ngoài nước. Về phía Cộng sản, ta thấy có hồi ký "Kết thúc cuộc chiến 30 năm" của Trần văn Trà (cuốn này vừa xuất bản thì bị tịch thu vì quan điểm của cuốn sách đề cao rõ rệt vai trò của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam trong chuyện chiếm miền Nam). Do đó phản lại quan điểm cho rằng chiến dịch Hồ chí Minh đánh chiếm miền Nam là do công của bộ đội miền Bắc dưới chỉ huy của Đại tướng Văn tiến Dũng và ông đã khoe khoang ầm ĩ trong cuốn sách "Đại thắng mùa xuân" của ông ta. Quan điểm của Văn tiến Dũng cũng là quan điểm của Lê đức Thọ. Cuốn hồi ký Trần văn Trà bị tịch thu ở Việt Nam nhưng cũng có bản thoát ra ngoài và được in lại ở hải ngoại. Người phát hành cuốn sách của tướng Trần văn Trà ở hải ngoại cũng bị một số chống đối vì cho rằng sách của tướng Trà cũng chỉ là một loại sách tuyên truyền cho Cộng sản mà thôi. Hồi ký "Giọt nước trong biển cả" được đầu tiên xuất bản ở Bắc Kinh và được in lại để phát hành trong cộng đồng Việt Nam tỵ nạn. Với chức vụ từng giữ là Đại sứ Việt Nam dân chủ Cộng Hòa tại Trung Cộng và Phó chủ tịch quốc hội, cuốn hồi ký của Hoàng văn Hoan đã tiết lộ nhiều bí mật lịch sử đáng xem xét, từ chuyện Lê Duẩn sửa di chúc Hồ chí Minh, quan hệ ngoại giao giữa Việt Cộng và Trung Cộng, đến chuyện Lê Duẩn mưu hại Nguyễn chí Thanh và quyết định của Trung Cộng dạy cho Việt Nam một bài học sau khi Việt Nam xâm lăng Kampuchia.
Chuyện trốn thoát của Hoàng văn Hoan cũng khá ly kỳ. Hoàng văn Hoan trên đường đi Đông Đức chữa bệnh. Khi phi cơ chở Hoan ghé phi trường Karachi (Hồi Quốc), Hoan thoát ra phi cơ và đi theo một số nhân viên Trung Cộng đã hẹn trước. Sự đào thoát của Hoàng văn Hoan đã chứng tỏ là lần đầu tiên, Đảng Cộng sản Việt Nam phơi bày sự nứt rạn trong hàng ngũ của họ vốn được coi là đoàn kết nhất trí trong suốt mấy mươi năm nay.
Sau cuốn hồi ký của Trần văn Trà, một nhân vật trong hàng lãnh đạo của MTGPMN (bộ trưởng tư pháp) là Trương như Tảng, sau khi vượt biển và tỵ nạn ở Pháp, đã cho xuất bản cuốn hồi ký "Ký ức của một Việt Cộng" (A Viet Cong memoir) bằng cả hai tiếng Pháp và Anh. Nói chung Trương như Tảng bày tỏ nỗi lòng cay đắng sau 30/4/75 bị Cộng sản Hà Nội vắt chanh bỏ vỏ, nhưng ông Tảng vẫn tỏ ý tôn vinh Hồ chí Minh. Vẫn chưa thấy xuất hiện bản tiếng Việt của cuốn hồi ký này.
Về phía Quốc gia nói chung, các hồi ký của tướng Trần văn Đôn (Việt Nam nhân chứng), Tướng Nguyễn chánh Thi (Việt Nam một trời tâm sự), tướng Đỗ Mậu (Việt Nam máu lửa quê hương tôi) v..v. Tất cả những cuốn hồi ký này đều có những đóng góp nhất định trong việc nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, về phương diện chính trị cũng như quân sự. Cuộc chiến Việt Nam là một cuộc chiến phức tạp và nhiêu khê. Báo chí ngoại quốc đã viết nhiều về cuộc chiến Việt Nam nhưng sự đóng góp của những hồi ký do những người trong cuộc cũng góp phần soi sáng thêm vào những biến cố, những tình tình đã xảy ra trong những năm dài chiến tranh. Phải nhìn cuộc chiến này dưới nhiều góc cạnh mới thấy được nguyên ủy của cuộc chiến tranh Quốc - Cộng này. Thế nên những hồi ký chính trị, cho dù người viết từ phía quôc gia hay cộng sản, đều giúp cho chúng ta có cái nhìn chính xác và đúng đắn hơn về giai đoạn rối ren nhất, phức tạp nhất và đau thương nhất trong lịch sử Việt Nam.
Nếu cuốn hồi ký "Ký ức của một Việt Cộng" của Trương như Tảng cho ta thấy toàn bộ hoạt động của MTGPMN từ lúc mới thành lập năm 1960 cho đến ngày bị bức tử và rã thể kể từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì cuốn hồi ký của Hoàng văn Hoan đã chiếu rọi phần nào cái thâm cung bí sử âm u của Đảng Cộng sản Việt Nam, vốn được bưng bít trong mấy chục năm nay. Hoàng văn Hoan đã bật mí những điều chưa từng được tiết lộ trước đây như: Chuyện Hồ chí Minh trong thời gian hoạt động tại Trung Hoa vào thập niên 1940, đã có những liên lạc với chính phủ Tưởng giới Thạch (dĩ nhiên điều này sách vở Cộng sản hoàn toàn dấu kín vì họ không thể để cho "Bác Hồ kính yêu vô vàn" của họ lại có thể dính líu đến "bọn phản động Tưởng giới Thạch" trong thời kỳ hoạt động cách mạng. Rồi đến chuyện Lê Duẩn ám hại Nguyễn chí Thanh (Báo chí ngoại quốc đều cho rằng Đại tướng Nguyễn chí Thanh bị bom B-52 chết tại miền Nam). Có điều Hoàng văn Hoan không giải thích tại sao Lê Duẩn lại phải ám hại Nguyễn chí Thanh. Có lẽ chẳng qua cũng chỉ là chuyện tranh giành quyền lực trong Đảng mà thôi. Ngoài ra, Hoàng văn Hoan còn kể thêm nhiều chuyện Lê Duẩn tự tiện ký hiệp ước với Liên Xô mà không cần hội ý với Hồ. Đọc đến đây người đọc ai cũng thắc mắc là tại sao Hồ chí Minh, với cương vị là chủ tịch nước và là người sáng lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam, lại không hề có một hành động nào để chế tài sự lạm quyền của Lê Duẩn. Những chuyện sau này được kể lại còn ghi nhận lại câu nói vô liêm sĩ "để đời" của Lê Duẩn khi qua thăm Liên Xô trong thập niên 60, "Liên Xô là tổ quốc thứ hai của Việt Nam". Tổng thống Ngô đình Diệm cũng đã nói một câu bị phê phán rất nhiều là, "Biên giới của thế giới tự do kéo dài từ tiểu bang Alaska của Hoa Kỳ đến tận vĩ tuyến 17". Dù sao câu nói thiếu ý thức này của ông Diệm cũng còn nhẹ gấp trăm ngàn lần so với câu nói khốn nạn của Lê Duẩn. Cộng sản luôn tố cáo những phe phái đối nghịch của họ là bán nước, là Việt gian còn bản thân họ thì đi xưng tụng một nước khác là "tổ quốc thứ hai" của Việt Nam! Nói như thế để cũng nên xét lại cái lối "yêu nước thương nhà", cái chủ trương "vì tổ quốc vì nhân dân" mà Cộng sản Việt Nam thường rêu rao.
Tuy nhiên, Hoàng văn Hoan đã trả lời một cách thẳng thắn và dứt khoát một câu hỏi vốn được nhiều nhà bình luận chính trị quốc tế tìm cách giải đáp: tại sao Trung Cộng lại dạy cho Việt Cộng một bài học năm 1979 sau khi Hà Nội xâm lăng Kampuchia" Hoàng văn Hoan giải thích nguyên nhân đưa đến cuộc chiến tranh biên giới Việt Hoa năm 1979 như sau:
"Việc động viên toàn bộ lực lượng bóp méo lịch sử, xuyên tạc sự thật, ghi vào Hiến pháp và ra Nghị Quyết Trung Ương gây thành một phong trào chống Trung quốc rộng khắp trong toàn đảng, toàn quốc, chẳng những là một việc vong ân bội nghĩa, mà còn là một việc ngu xuẩn, đưa nhân dân vào một cuộc chống đối liên miên đời này qua đời khác không biết đến bao giờ mới có thể chấm dứt. Gần đây, bọn Lê Duẩn thường rêu rao là muốn hòa giải với Trung Quốc, nhưng thử hỏi, nếu không tuyên bố những điều đã ghi trong Hiến pháp và Nghị quyết Trung Ương chống Trung Quốc, không rút quân ra khỏi Kampuchia thì làm sao Trung Quốc có thể hòa giải với Việt Nam.
Việc đưa hàng chục vạn quân đội qua đốt phá, bắn giết nhân dân Kampuchia hòng vĩnh viễn thôn tính nước này cũng là một việc vong ân bội nghĩa, một việc phản cách mạng. Nhân dân Kampuchia sẽ không bao giờ khuất phục. Đó cũng là một mối tai họa lâu dài cho Việt Nam.
Việc dựa vào Liên Xô để thực hiện chính sách hiếu chiến hòng làm bá chủ Đông Dương và khu vực Đông Nam Á, dẫn đến việc phải phụ thuộc vào Liên Xô về mọi mặt kinh tế, chính trị, quân sự và ngoại giao, phải bán rẻ quyền lợi của tổ quốc, phải biến Việt Nam thành căn cứ quân sự của Liên Xô. Đó là một hành động phản quốc, phản dân tộc.
Việc khoe khoang Việt Nam là một nước mạnh thứ ba trên thế giới về quân sự, hung hăng xâm phạm lãnh thổ Thái Lan là một việc mà những người có đầu óc chính trị không bao giờ làm.
Những việc làm ngu xuẩn như trên đã đặt Việt Nam vào địa vị thù nghịch với tất cả những nước láng giềng, vào địa vị phải gầm ghè với tất cả các nước trong khu vực. Việt Nam đã mất hết lòng tin cậy và sự khâm phục của nhân dân thế giới, đã mất hết sự ủng hộ về tinh thần và vật chất của hầu hết các nước, đã bị cô lập rõ rệt trên trường quốc tế..." (Trang 433-434 )

Thiết tưởng như thế là quá rõ ràng và đầy đủ để giải thích cho nguyên nhân tại sao Trung Cộng lại dạy cho Việt Cộng một bài học năm 1979 bằng cách xua quân Tàu qua biên giới Hoa-Việt. Người Cộng sản thường nói đến chủ nghĩa đại đồng, nghĩa là một ngày nào đó khi chủ nghĩa này thành công trên toàn thế giới, các quốc gia sẽ không còn biên giới nữa. Nhưng nay cứ thấy chuyện Trung Cộng và Việt Cộng đánh nhau tại biên giới thì thấy rằng chuyện thế giới đại đồng còn lâu mới thành tựu được, nếu không nói là không tưởng. Cho dù trong thế giới vô sản thì vấn đề chủ quyền quốc gia vẫn còn được ưu tiên và lấn át vấn đề chủ nghĩa. Có điều phải nói ở đây là Việt Cộng chỉ ồn ào chửi rủa Trung Cộng khi Trung Cộng xua quân đánh chúng thôi chứ khi Trung Cộng đánh chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974, chúng nhục nhã ngậm miệng, nghẹn ngào không đưa ra nổi một lời phản kháng vì thời gian ấy chúng đang nhận viện trợ của Trung Cộng. Cái hèn hạ ô nhục của bọn Việt Cộng là ở chỗ ấy. Sự kiện các nước vùng Baltic tìm cách tách ra khỏi Liên Xô sau khi Liên Xô sụp đổ càng chứng tỏ thêm điều ấy. Vấn đề dân tộc phải luôn được dân tộc ấy coi là ưu tiên tối thượng nếu dân tộc ấy muốn sống còn và giữ được nền độc lập cho mình.
Lúc Hồ chí Minh còn sống, ông luôn luôn dạy dỗ đàn em là phải luôn có mối giao hảo tốt với Trung Cộng vì Trung Cộng và Việt Nam có quan hệ với nhau như môi với răng. Câu nói căn dặn của ông là:
Mối tình hữu nghị Việt Hoa
Vừa là đồng chí, vừa là anh em
Bây giờ nghe sao quá mỉa mai. Tiếc là ông không sống tới năm 1979 để xem đàn em Việt Cộng và đàn anh Trung Cộng đánh nhau chí chóe, bể mặt, vỡ đầu, chửi nhau bằng những bản "Bạch thư" với những lời lẽ bẩn thỉu, bẽ bàng nhất.
Trong phần cuối của cuốn sách, Hoàng văn Hoan tiết lộ rằng Trung Cộng chủ trương ủng hộ Hà Nội đánh Mỹ đến thắng lợi cuối cùng và chê trách bè lũ Lê Duẩn đã "lừa thầy phản bạn" và vong ân bội nghĩa khi có thái độ kình chống Trung Cộng. Trong khi đó, khi Trung Cộng đem quân dạy Việt Nam một bài học năm 1979, Hà Nội cho công bố bản Bạch thư "Sự thật về mối quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua" nhằm lên án và nói xấu Trung Cộng đủ điều, ngoài ra còn chỉ trích Trung Cộng đã cố tình ngăn chận không muốn Cộng sản Hà Nội chiến thắng tại miền Nam. Điều này Hà Nội nói đúng vì cách đây mấy năm, trong một cuộc phỏng vấn với anh em sinh viên Việt Nam ở Paris, cựu Tổng thống Dương văn Minh có thố lộ rằng vào những ngày hấp hối cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa, Trung Cộng, qua trung gian Pháp, muốn liên lạc và giúp đỡ khẩn cấp Việt Nam Cộng Hòa để chống đỡ lại sự tấn công của Cộng sản Hà Nội. Ông Minh cho biết ông từ chối lời đề nghị này của Trung Cộng vì ông cho rằng Trung Quốc vốn là kẻ thù ngàn đời của dân tộc Việt nam. Sự cố tình liên lạc để giúp đỡ VNCH trong những ngày cuối của miền Nam đã cho thấy rõ ràng là Trung Cộng không muốn Việt Cộng chiến thắng tại miền Nam. Có lẽ Trung Cộng lo sợ một chính quyền Cộng sản Việt Nam hùng mạnh sẽ chận đứng ảnh hưởng của Bắc kinh trong vùng Đông Nam Á.
Một sự kiện nổi bật nữa để chứng minh cho lập luận trên là sau chiến thắng miền Nam năm 1975, Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức Đại hội Đảng lần thứ 4 vào tháng 12 năm 1976 ở Hà Nội. Hầu hết các nước Cộng sản và ngay cả những Đảng Cộng sản ở những quốc gia tư bản như Pháp, đều gửi phái đoàn tham dự. Điều lạ lùng và gây ngạc nhiên nhất mà người ta ghi nhận được là Trung Cộng không cử phái đoàn tham dự Đại hội 4 này của Cộng đảng Việt Nam dù Trung Cộng là nước chi phí rất nhiều tài lực cho Việt Cộng trong mấy chục năm chiến tranh. Điều này đã chứng tỏ một sự thật phũ phàng và nghịch lý là dầu giúp Việt Cộng, Trung Cộng không lấy làm vui vẻ lắm, nếu không muốn nói là cay cú, trước chiến thắng toàn diện của Việt Cộng tại miền Nam.
Câu hỏi đặt ra ở đây là nếu Trung Cộng không muốn Việt Cộng chiến thắng toàn diện ở miền Nam, tại sao Trung Cộng vẫn tiếp tục viện trợ và kinh tế và vũ khí, cũng như thiết lập ống dẫn dầu chạy tuốt vào miền Nam như Hồi ký Hoàng văn Hoan đã kể rõ" Câu hỏi này cũng khó giải đáp thỏa đáng. Có thể tạm giải thích là Trung Cộng viện trợ cho miền Bắc để gây uy thế và ảnh hưởng đối với đàn em nhưng không muốn miền Bắc thắng trận vì Trung Cộng không muốn có một nước Việt Nam thống nhất dưới quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam, vì một Đảng Cộng Sản Việt Nam hùng mạnh sẽ cản trở âm mưu bá quyền của Trung Cộng. Dù sao đây cũng chỉ là một lối giải thích tương đối.
Chính trị quả thật là một môn đòi hỏi sự động não để tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng cho những trường hợp phi lý như trường hợp trên. Có lẽ cần thêm nhiều thời gian và tài liệu được công bố thì người ta mới tìm ra được câu trả lời rốt ráo cho vấn đề phức tạp nêu trên.
Sau khi Đông Âu và Liên Xô sụp đổ từ năm 1989 đến 1991, Trung Cộng và Việt Cộng lại hòa hoãn bang giao với nhau, Cộng sản Việt Nam tỏ ra nhân nhượng Trung Cộng bằng cách rút hết quân ra khỏi Kampuchia. Việt Cộng đang muốn ôm chân Trung Cộng để nhằm củng cố quyền lực của mình. Cuối năm 2000, Trần đức Lương qua thăm Trung Cộng để ký kết hiệp ước và chấp nhận cắt thêm một số đất ở biên giới Việt - Hoa để làm vui lòng Trung Cộng. Khi Trung Cộng chiếm Hoàng Sa năm 1974, Việt Cộng đã hèn hạ và nhục nhã im thin thít không dám ra tuyên bố phản đối chuyện xâm lăng này của Trung Cộng. Vết nhơ ô nhục này của Việt Cộng sẽ không bao giờ phai. Toàn dân Việt Nam phải vùng lên lật đổ chính quyền Việt Cộng càng sớm càng tốt, vì nếu để chúng còn duy trì chính quyền ngày nào, chúng sẽ còn bán nước cho Trung Cộng có văn tự hẳn hoi nhằm vỗ về Trung Cộng để Trung Cộng giúp đỡ cho chính quyền của Việt Cộng tồn tại.
Nhìn kỹ trong Đảng Cộng sản Việt Nam lúc nào cũng có hai phe. Phe Lê Duẩn thân Nga, phe Trường Chinh thân Tàu. Trong thập niên 60, Đảng Cộng sản cố ráng "đi dây" giữa Tàu và Nga để không làm mất lòng ai hầu nhận viện trợ của cả hai bên. Tuy nhiên, trong nội bộ, vụ án "xét lại" giam cầm hàng chục người trong thập niên 60 là cũng do hai phe thân Tàu, thân Nga này thanh toán nhau. Cho dù thân Nga hay thân Tàu thì người Cộng sản Việt Nam đã lòi ra bản chất phi dân tộc và cuối cùng sẽ bị dân tộc Việt Nam đào thải vì phi dân tộc rồi cuối cùng sẽ đi đến "phản dân tộc" và chuyện Việt Cộng dâng đất quê hương Việt Nam cho Trung Cộng là một ví dụ điển hình nhất của bọn phi dân tộc Việt Cộng.
Cho đến ngày nay, Liên Xô đã tan rã, Trung Cộng không còn mạnh như xưa, Đảng Cộng sản Việt Nam như đứa con mồ côi tìm cách duy trì chế độ gian ác của chúng khi những cái vú sữa viện trợ Nga, Tàu không còn. Không còn được tiếp máu bởi Tàu và Nga trong lúc lòng dân oán hận ngày càng tăng bởi chính sách cai trị vừa ngu dốt, vừa tàn ác của chúng, cho nên những ngày khốn khó không khắc phục nổi sẽ đến với Việt Cộng trước khi chúng sụp đổ. Hoàng văn Hoan thì cũng đã theo Mao trạch Đông về bên kia thế giới. "Giọt nước trong biển cả" của Hoàng văn Hoan chính là những giọt lệ phẫn uất của ông vua Lê chiêu Thống thời đại nay. Hy vọng khi chế độ Cộng sản Việt Nam sụp đổ rồi, đất nước Việt Nam sẽ không bao giờ còn có những đứa con mất gốc, vọng ngoại như Hoàng văn Hoan nữa.
Mấy tuần qua chuyện Việt Cộng cắt đất cho Trung Cộng để mong Trung Cộng bảo trợ cho chính quyền của chúng càng làm lộ rõ bộ mặt "phản dân hại nước" của Việt Cộng. Bán nước cho Trung Cộng dĩ nhiên Việt Cộng đượcTrung Cộng ưu ái, vuốt ve nhưng 78 triệu dân Việt Nam hiên nay hết sức căm phẫn trước hành động bán nước hèn mạt này của chúng và nhất định sẽ đứng lên lật đổ chúng để giành lại sự toàn vẹn lãnh thổ. Quê hương gấm vóc Việt Nam có được ngày hôm nay là do công của tiền nhân đã đổ biết bao xương máu ra gầy dựng. Không thể để bọn khốn kiếp Cộng sản bán giang sơn như thế này được nữa.
Người ta đang chờ đợi một mồi lửa và mồi lửa này sẽ cháy bùng thùng thuốc súng căm hờn của toàn dân Việt Nam để đốt cháy bạo quyền Việt Cộng hầu giành lại sự toàn vẹn lãnh thổ và quyền làm người cho dân tộc Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.