‘Cái không biết’ chưa bao giờ tự hỏi “biết không?”
‘Cái dễ biết’ nghênh ngang trong bóng tối.
‘Cái biết đến nay 2023’ “Tưởng giếng sâu
thả sợi dây dài,
không ngờ giếng cạn
thả hoài sợi dây.” (*)
Trí óc bắt đầu từ nửa khuya
Tâm tình có bản tính con cú
thức đêm,
ngủ khi mặt trời chiếu sáng.
‘Cái chưa biết’ lang thang suốt ngày.
khi đêm khó thấy cú thức dậy.
Ngày này ngày mai ngày nữa qua vô tâm
buồn ơi, cuộc sống. “Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe
gió lạnh đâu tìm về.” (**)
Không phải sống làm người buồn bã.
Người làm cho sống buồn.
‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’
bắt được hơi gió lạnh rùng mình
cảm được cõi trống trải
nơi con người sợ hãi. Sợ là gốc của buồn.
Buồn xuôi nguồn từ thơ ấu
càng đi càng già buồn càng nhiều.
“Tìm đâu
những ngày thơ ấu qua
Tìm đâu
những ngày xinh như mộng
Tìm đâu những ngày thơ
Tìm đâu những chiều mơ
Tìm đâu, biết tìm đâu
đâu giờ…” (***)
‘Cái hết buồn’ không bao giờ xảy ra.
Đã làm người, sống phải thở
Thở chính là buồn.
Chắc gì ‘buồn’ đã hiểu hết ‘cái buồn’?
Giờ đây, nửa khuya, tôi rất buồ.
Cảm giác của người không tìm ra nước mắt.
Bắt đầu đau đau trong lồng ngực.
Ngu Yên