Hôm nay,  

Đoản khúc 304

13/04/202309:31:00(Xem: 1320)

reeducationcamp
    

Anh thăm nhà về

Anh nằm ngủ

Hai tay úp trên ngực

Giấc nghủ thanh thản

Nét mặt phong trần

Chị ngồi cạnh anh

Chị khâu lại khuy áo

Chiếc áo trận màu chàm

Anh vừa mang từ Việt Nam về

Sao gần ba mươi năm bỏ lại tại quê nhà

Chị còn ngửi thấy mùi mồ hôi của anh

Chị cảm động

Chị áp áo vào lòng

Chị thổn thức...

 

Vâng, chị đang ngồi bên cạnh anh đang ngú

Sao chị vẫn nhớ anh

Nhớ anh ở cuối trời xa

Năm sáu mươi tư

Anh vừa tốt nghiệp quân trường Thủ Đức

Anh được ném vào trận Bình Giã

Những ngày đó với chị biết bao là đau xót

Chị quay quắt nhớ thương chồng

Rủi ro người không về thì sao?

 

Nhưng là trai thời loạn

Anh vẫn hiên ngang vượt muôn ngàn sóng gió

Với chiếc áo trận này anh lội suối băng ngàn

Những năm tháng ở Đồng Tháp Mười-U Minh Thượng-U Minh Hạ-Tết Mậu Thân ở Huế-A Sầu- A Lưới-Khe Sanh-An Lộc-Đại Lộ Tử Thần-Cổ Thành Quảng Trị...

Những lúc ấy chị biết nỗi lo canh cánh bên lòng anh là chị – người vợ ở hậu phương

Những thư anh viết cho chị từ KBC

Những thư anh viết trên thùng đạn

Những thư tràn đầy yêu thương

Không có màu khói lửa chiến tranh

Không có chết chóc hận thù

Đối với anh

Đời chiến binh thắng bại là lẽ thường

Điều quan trọng là ta có thể làm gì cho lich sử

 

Sau ba mươi tháng tư bảy lăm

Anh trở lại những vùng binh lửa anh đã từng đi qua

Với thân phận người tù cải tạo

Những địa danh An Dưỡng, Suối Máu, Kà Tum, Bù Gia Mâp, Vườn Đào, Phú Quốc, Khám Lớn Chí Hòa, Đồng Tháp, Lý Bá Sơ, Cổng Trời, Bắc Thái, Hoàng Liên Sơn, Lào Kai...

Những trại tập trung

Những nhà tù cải tạo

Khi nhắc đến làm đau lòng cho những ai yêu nước

Hơn mười năm

Trong lao tù cải tạo

Những ngộ nhận, những nhầm lẫn, những hận thù phi lý

Không ngừng đổ xuống trên thân phận những chàng trai yêu nước.

Chị ôm chiếc áo,

Siết chặt vào lòng

Chị nức nở...

 

Anh giật mình thức giấc

Ôi! Em làm gì vậy?

Chiếc áo ấy cũ xưa quá rồi

Thời thế đã đổi thay

Không còn ai cần mặc những cái áo nặng nề như vậy nữa đâu...

Chị vẫn cúi xuống ngồi yên lặng

Anh đến ngồi bên chị

Em khóc?

Anh ôm vai chị

Anh thều thào:

Chiến tranh mà em

Dù sao nó cũng qua rồi…

 

Đào Như

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm đó, một chàng đương từ Sài Gòn đạp xe tới thăm bạn ở Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ. Chàng vừa đạp xe tới cầu thì gặp bạn cũng đương từ bên kia cầu phóng sang dự định về Sài Gòn thăm mình...
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.