Hôm nay,  

Một Đêm Ru Tình

10/03/202512:54:00(Xem: 5534)
Khanh Ly at the end. cropped
Khánh Ly và thân hữu trong đêm Mừng Sinh Nhật 80 Tuổi tại Bowers Museum, California. Photo: Nguyễn Lập Hậu.

Người ta thường gói ghém một cuộc đời trong dăm ba trang giấy để gọi là hồi ký. Người ta cũng thường dùng thước đo của 10 năm, 20 năm, 30 năm… để hoài niệm một điều gì đó, cho dù là hạnh phúc hay mất mát. Nhưng không dễ gì để tái hiện cả một cuộc đời dài 80 năm, trong đó có lịch sử, có tình yêu, có nhân quả, có triết lý sống, có ân tình, có nghệ thuật, có tài năng… chỉ trong một đêm. Vậy mà, Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đã làm được điều đó.

Bắt đầu từ Khánh Ly của buổi chiều năm 1967, trong một quán café đơn sơ với nền gạch cũ, được dựng lên ở phía sau trường đại học văn khoa Sài Gòn, tên gọi quán Văn, giọng hát khàn đục ma mị cất lên những tình khúc của Trịnh Công Sơn. Bên dưới, đầy kín những sinh viên ngồi bệt trên nền đất, ngây ngất hoà cùng những tình khúc Trịnh và Ca Khúc Da Vàng.

Cho đến 60 năm sau, buổi chiều tháng Ba năm 2025 tại Bowers Museum. 

Người từ phương xa, có người xa cả nửa địa cầu. Người cùng thế hệ với bà. Người nhỏ hơn bà gần nửa thế kỷ. Tất cả làm cho khán phòng không còn chỗ trống. Có người phụ nữ kia, cố tình chọn một chiếc áo dài gam màu tối, đơn giản vì “nhớ rằng cô Khánh Ly hay mặc màu tối khi lên sân khấu.”

Khánh Ly bước ra. Bà cúi đầu chào, cười với bất cứ ai bà định vị được trong tầm mắt của mình. Không cần phải quen, thân, sơ, lạ. Đó là nụ cười đẹp nhất mà chỉ có thể tìm thấy ở trẻ thơ.

Khánh Ly ngồi xuống. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong nghiệp dĩ, bà ngồi trên chiếc ghế tựa, trước hàng trăm khán giả. Gương mặt ngẩng cao, bàn tay hướng về phía khán giả, vô cùng nền nã – một phong cách nghệ sĩ nhã nhặn của một thời vàng son hoa lệ.

Khánh Ly cất tiếng nói, trong tâm trạng “có quá nhiều điều muốn nói, và không muốn nói” nên “không biết bắt đầu như thế nào.” Mười năm trước, cũng hàm ý này, nhưng bà diễn đạt khác, trong một cuộc điện thoại:

“Trong đời mình không phải điều gì mình làm cũng đúng cả. Không phải là mình không có những hối tiếc. Có chứ. Mình hối tiếc vì ngay bây giờ mình không có thời gian được thực hiện hết những gì mình mơ ước. Vì mơ ước thì nhiều lắm, rất là bao la, rộng lớn, nhưng đời sống của con người thì ngắn.”

Có thể đây cũng là lần rất hiếm hoi bà nghẹn lời trong hơn 60 năm đứng trên sân khấu. Khánh Ly vốn được bằng hữu văn nghệ sĩ ghi nhận là “người nói chuyện rất hay” dù bà cứ hay tâm sự với khán giả của mình rằng tôi là người "ít học.”

Rồi, Khánh Ly đứng lên khi chưa nói hết câu. Có lẽ bà không quen ngồi trước khán giả của mình để nói chuyện? Ngày xưa, bà cũng từng ngồi hát, nhưng trong một tư thế khác, bên cạnh là người nhạc sĩ với cây đàn Tay Ban Cầm đệm nhạc. Đêm nay, bà tôn trọng những người đã vượt nghìn trùng xa đến đây với mình. Vịn một tay vào cây trụ mircophone làm điểm tựa, bà đứng lên. Dáng đứng liêu xiêu của “tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay.” Không ít gương mặt đã thấm nhòe nước mắt. Nhưng Khánh Ly, thì không. Đêm nay, bà chỉ muốn dành cho khán giả của mình những nụ cười rạng rỡ.

Khanh Ly va anh Ha
Khánh Ly hát liên khúc Trịnh Công Sơn với Nguyễn Hoàng Hà và ban nhạc với hòa âm của nhạc sĩ Sỹ Dự.
Photo: Nguyễn Lập Hậu
Và cuối cùng, Khánh Ly hát. Tiếng hát của “Diễm Xưa.” Bà lần nhẹ bước sang với bản nhạc bên cạnh, đứng phía sau chiếc ghế để dùng lưng ghế làm điểm tựa. Gần nửa tiếng đồng hồ, sân khấu vẫn là của Khánh Ly như đã từng trong hơn nửa thế kỷ qua. Bà “đốt cháy” sân khấu bằng tình yêu với khán giả, với bạn hữu, với âm nhạc, với người chồng quá cố bà gọi là “nhà tôi”, đặc biệt, với người âm tri kỷ họ Trịnh mà xưa nay bà vẫn ân cần gọi là “ông Sơn.”

Rất nhiều người đã nói “nghe Khánh Ly là nghe ký ức, nghe hoài niệm.” Thì cũng là một cách nghe, một cách yêu. Bất cứ khi nào tiếng hát Khánh Ly cất lên, thì trong tâm tưởng của mỗi một người trong các thế hệ Việt Nam là một ký ức khác nhau. Chính bà đã từng nói, 10 năm trước: “Khi mà người ta yêu thích một tiếng hát hay một điều gì đó có thể xem như đó là mối tình đầu của mình. Nhưng mà trong đời không phải chỉ có một mối tình mà thôi.” Thế là, bà đã đi “Ru Tình” trong suốt hơn 50 năm và đến nay, 80 tuổi, bà vẫn Ru Tình. Đó là sự an bày của định mệnh.

80 năm của đời người và hơn 50 năm ca hát, là một con đường rất dài. Nhưng đủ, đầy hay chưa còn tuỳ theo nhân sinh quan của mỗi con người. Nói một cách khác, khi dừng chân lại phía bên kia con dốc, thì mỗi chúng ta có quyền lựa chọn để giữ lại hoặc “để gió cuốn đi” những gì gọi là kỷ niệm trên từng quãng đường mình đã đi qua.

Và Khánh Ly, là một phần của miền ký ức mà các thế hệ giữ lại trong ngăn tủ cuộc đời. Cho dù, cũng chính bà đã nói: “Đừng vì mối tình đầu đó mà hờ hững. Những tiếng hát trẻ là tương lai, mà cô là quá khứ. Cô là quá khứ rồi. Cô là kỷ niệm. Cô là những gì đã đi qua trong đời sống này.” Bà nói đúng phần nào, nhưng mấy ai 'đi qua' mà không hề đánh mất, đi qua và để lại, để gieo hạt vun xới cho những bông hoa ven đường. Ai có mặt trong rạp nghe tiếng hát của cô bé Hân Holidays cất lên cùng các bạn trẻ của mình đều nhìn thấy, đều cảm được sự tiếp nối kỳ diệu này.

Nhom Han Holiday
Ban Nhạc Hân Holiday mở đầu chương trình với liên khúc nhạc Trịnh:
 Han Holiday (giữa), Jayden Nguyễn (phải) và Duy Khang (trái). Photo: Nguyễn Lập Hậu.


Thế thì tại sao chúng ta không yêu nhau như hôm nay là ngày bắt đầu? Vì buồn đau hay hạnh phúc, khóc than hay mỉm cười thì tất cả cũng sẽ là kỷ niệm, khi mà chúng ta đã đi qua nó. Để rồi khi dừng chân nhìn lại, nói lời giã từ thì sẽ thấy mình hạnh phúc vì đã làm được những gì mình mong muốn, cho dù đó là cuộc đời của viên đá cuội lăn mãi những vết lăn buồn.

Ở tuổi 80, trong Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, không còn là Khánh Ly với sức hát hàng chục ca khúc như nhiều năm về trước. Nhưng ngược lại, chỉ chưa đầy nửa giờ đồng hồ, bà đã RU cả khán phòng với trái tim nồng nàn “ru người ngồi mãi cùng tôi.” Những lời tự sự cuối trên sân khấu chân thành như bà đang ngồi ở Khánh Ly Tự, giới thiệu cho khán giả về không gian đi về của riêng bà. Khánh Ly nói, như chưa từng được nói. Khánh Ly cười, như muốn ôm trọn không gian. Ngắm nhìn bà từ hàng ghế bên dưới, một cuộc đời hoá kiếp của hạt bụi, và cuối cùng thì đến một buổi chiều, tóc cũng bạc trắng như vôi.

Nói và viết về Khánh Ly thì bút mực nào đếm cho hết theo dòng thời gian? Nghe Khánh Ly hát thì nếu các thế hệ cộng lại, cũng dài gần bằng lịch sử chiến tranh đau thương của dân tộc Việt Nam. Do thế, viết về đêm sinh nhật 80 tuổi của bà, mà viết về bà, về tiếng hát có bà, thì chẳng khác nào “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.”

thổi bánh 2
Khánh Ly thổi bánh sinh nhật 80 cùng gia đình, bạn bè và thân hữu, Bowers Museum, California.
Photo: Nguyễn Lập Hậu
Những gì trong Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đơn giản là, chúng ta cần có nhau, trong cuộc đời này, qua những biến thiên của quá khứ và hiện tại, thì “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.”

Cần nhau trong tâm tưởng. Cần nhau trong hơi thở. Cần nhau qua ký ức. Cần nhau trong hiện tại. Cần nhau một cách ân cần. Cần nhau những món nợ đã trót vay trong đời. Cần như như những lời Ru Tình không bao giờ cạn.

“Tôi có rất nhiều tật xấu. Chỉ được một điều, đã tự cho là mình nợ ai một món nợ, dù ly nước, tấm bánh, một lời hỏi han an ủi, thì ngàn đời không quên.”
 (Trích 31. Xin trả nợ người – Hồi Ký Khánh Ly)


Kalynh Ngô

Chiều 7 tháng Ba, 2025
Bowers Museum, California

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nay ăn nhờ ở đậu nơi đất nước người, lấy chi mà “những điều trông thấy” kiểu như ngày xưa ấy. Nhưng thấy ý kiến của “bà hàng xóm” là một giải pháp khả dĩ, tôi nghĩ phải làm sao cho ra một bài viết vui vui thích hợp với xã hội đang sống. Trăn trở mãi rồi cũng eureka. Tôi đặt cái khung cho những bài mà tôi gọi là “phiếm”. Thứ nhất, đề tài bám vào những chuyện thời sự, nhất là những chuyện có liên quan nhiều tới cộng đồng người Việt sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới. Thứ hai, phải viết với lối văn vui vui, tếu tếu nhưng vẫn giữ chừng mực. Thứ ba, phải có hơi hướm văn chương bằng cách dùng những giai thoại hoặc/và những chuyện thực nhưng vui khi tiếp xúc với các bạn văn.
“Sự thật bắt đầu bằng tưởng tượng.” Không phải là câu nói cao siêu rỗng, mà phải nghiền ngẫm rất lâu trong hệ lụy thăng trầm mới có thể cảm nhận. Đó là lý do người ta thường đố: sự thật ở đâu? Không ai thấy rõ sự thật nên nó trở thành phương tiện cho tôn giáo, mục đích cho khoa học, triết học, và giấc mơ cho văn chương nghệ thuật. Cũng là một thứ bình phong, mồi nhử, cạm bẫy trong đời sống thường nhật cho những người bình thường dễ tin.
Đêm 7/3/2025, trong khán phòng của Bowers Museum, một tiếng nói đậm chất “đài phát thanh” vang lên, dẫn dắt hàng trăm khán giả bên dưới bước vào đêm nhạc Mừng Sinh Nhật Khánh Ly 80 Tuổi. Một tháng sau, cũng tại Bowers Musem, người MC này bước lên sân khấu dẫn dắt những buổi hội luận về báo chí, văn học tại Hội Chợ Sách “Viet Book Fest” lần thứ 3 do Hội Văn Học và Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) tổ chức. Cô cũng là Giám Đốc Điều Hành, người lèo lái con tàu VAALA 34 năm nay.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, đại học UC Irvine tổ chức ba sự kiện văn hóa trong ba ngày 7,8,9 tháng 5 năm 2025. Mở đầu là hội thảo “Những Câu Chuyện Từ Việt Nam Tới Hoa Kỳ - 50 Năm Lịch Sử Và Cộng Đồng”; kế đến là buổi hoà nhạc The Odyssey—From Vietnam To America của nghệ sỹ đoạt giải Emmy Vân Ánh Võ; kết thúc là buổi chiếu phim New wave của đạo diễn Elizabeth Ai. Trong ba sự kiện này, buổi hòa nhạc The Odyssey đòi hỏi sự chuẩn bị công phu, kéo dài từ nhiều tháng trước. Trên sân khấu, Vân Ánh đã nhiều lần cảm ơn những tấm lòng hảo tâm đã giúp cô đem được buổi trình diễn đến với Quận Cam, thủ phủ của người Việt tị nạn ở Mỹ.
Một tay cầm micro, tay kia cố gắng lật trang sách để giữ nó cố định, Thái Nguyễn chỉ vào hình ảnh cô tài tử Hollywood gốc Việt đang tiếp nhận những ‘hào quang ánh sáng’ của báo chí điện ảnh Mỹ, trong tà áo dài màu xanh lá cây đậm, giới thiệu về sách thiếu nhi Mai’s áo dài: “Đây là lần đầu tiên áo dài Việt Nam hiện diện trên thảm đỏ Oscar!”
Từ đó, nàng được mang tên Nữ Hoàng Chân Đất (hay Nữ Hoàng Sân Cỏ)(*). Những bước chân trần tìm về dấu vết tình yêu nguyên thủy. Những bước chân đi khâu vá lại vết thương của một thời máu xương điên loạn.
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.
Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay phải đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”
Quý bạn yêu nhạc muốn ủng hộ đêm nhạc Mắt Nâu với những tình khúc của Hoàng Tử Bé - Jayden Nguyễn tại Coffee Factory (15582 Brookhurst St, Westminster, CA 92683) vào ngày Lễ Tình Nhân, Thứ Sáu, 14 tháng 2, xin vui lòng nhắn tin đến 714-592-8941 để đặt vé.
Tuyết rơi như lông ngỗng, như hoa rụng tùng chùm, bám trên nóc xe, trắng xóa mặt đường và tan dưới lằn bánh xe cán ngang. Hơi lạnh len cả vào chân tóc. Mùa Đông thật sự đã đến.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.