Những gì tầm thường nếu soi thấu sẽ ngạc nhiên.
Nếu trăn trở, nhìn trên nhìn dưới, lật qua lật lại,
mày mò, cân nhắc, suy nghĩ,
đột nhiên sẽ thấy khác thường hay phi thường.
Không có gì tầm thường,
chỉ có người đang nhìn nó
tầm thường.
Bà lão nằm trên giường như cành hoa dại
mọc lên chăn gối.
Ông lão ngồi bên cầm tay bệnh nhân
mười móng tay lâu rồi không sơn màu.
“Để anh vẽ hồng tàn màu áo lụa.”
Những ngón tay bị thời gian bạo lực
cong như nhánh gừng già
nhưng mỗi mùa đều nở hoa trắng.
“Để anh bóp dầu, đêm chôn cất mùa thu.”
Vĩnh viễn
tình yêu là phiền muộn cần thiết để sống.
Tầm thường như bữa cơm phải có để ăn.
Khi soi thấu
cơm nấu bằng mây trời và sóng biển
ăn với ngôi sao luộc
với tóc xào
với da chấm mặn mồ hôi
tráng miệng bằng môi hấp niềm vui ngắn ngủi.
Tất cả chỉ để tầm thường sống qua ngày.
Để lo lắng những thứ phi thường khờ dại.
Những gì phi thường nếu soi thấu sẽ ngạc nhiên.
Cỏ dại năm 1953 nở ra bà lão.
Đêm cuối mùa thu thơm nhẹ hương gừng.
Thơm bạc hà dầu xanh.
Tầm thường như bệnh nhân nào cũng xoa bóp.
Khác thường như anh bắt nhức nhối bỏ vào lâm ly.
Khi soi thấu
sẽ thấy trong chữ “lão” có chất keo ấm áp
“Để anh dán đời nhau hơn đinh đóng vào hòm.”
Như vậy
đã năm mươi hai năm, anh cùng em lãng mạn.
Tầm thường như những ai yêu nhau đến bạc đầu
nhưng phi thường vì không chịu bỏ nhau.
Ngu Yên.