Hôm nay,  

Em đã quên... mùa đông

27/06/202221:19:00(Xem: 1849)
Phiếm

sunset-on-snow

Trời Edmonton mấy hôm nay đẹp quá, tôi cảm thấy hứng khởi, chạy qua tiệm Canadian Tire mua một mớ fertilizer về bón mấy cây trong sân sau và mấy bụi hoa sân trước. Chu choa, người ra vào tấp nập, rộn ràng, ai cũng hớn hở. Những khuôn mặt này, hồi mùa đông tái tê, chắc đã từng nhăn nhó, than thở, bí xị mà bây giờ cười tươi rói, như là “chưa hề có cuộc giá băng”. Bởi mới nói, con người là tạo vật dễ thương nhất của Thượng Đế, vì biết rung động, buồn vui, nhất là dân Canada dễ quên, dễ tha thứ cho mùa đông. Tôi đi một vòng quanh xóm, thấy nhà nào cũng rộn ràng chăm cây, vui vẻ tưới bón, đúng là “em đã quên mùa đông” thật rồi!

 

Cây cối xứ này có sức sống mãnh liệt. Năm nay mùa đông thật dài, vậy mà trời vừa ấm là chúng đồng loạt hồi sinh, ươm nụ xinh xinh, lá hoa tươi tốt, tràn đầy nhựa sống. (Chả bù cho con người chúng ta, sau mỗi mùa chỉ thêm già cỗi.) Thú thật, tôi được bạn bè tặng danh hiệu “tiểu thơ con nhà... nghèo” từ khi còn ở Việt Nam, vì tôi chẳng mặn mà mấy chuyện bếp núc, thêu thùa, may vá, nhứt là chuyện làm vườn, trồng trọt thì tôi xin kiếu.

 

Khi qua Canada rồi lập gia đình, với căn nhà đầu tiên, vì các con còn nhỏ nên sân sau nhà tôi bỏ sạch cỏ, tráng xi măng, rồi mua xích đu, trampoline, các loại đồ chơi cho chúng. Thế là tôi thảnh thơi, không phải bận rộn việc cỏ cây, người ta ra vườn trồng trọt, còn tôi ra ngồi xích đu đọc sách, uống trà.  Giờ đây, dọn qua căn nhà hiện tại, nhà ngay góc đường nên sân trước sân sau rộng rãi, cỏ xanh mượt. Các con cũng đã lớn, tôi không thể đổ thừa “con nhỏ” để thoát khỏi trồng cây, chẳng lẽ để mảnh vườn thênh thang trống trơn như bãi cỏ sân đá bóng, coi sao đặng? (Nếu không ai để ý, tôi dám để vậy luôn á). Nhưng khổ nỗi, bạn bè đến chơi, nói bóng nói gió, sân rộng để không uổng quá, thế là tôi bèn nổi hứng “sống theo dư luận”, tập tành trồng trọt. Đến nay sân trước nhà là những bụi hoa đủ sắc màu, có bụi màu trắng tươi, màu hồng, màu tím, tôi gọi là vườn hoa …không tên (vì tôi không biết tên của chúng, mà cũng chẳng có nhu cầu cần biết). Còn cái sân sau, nhớ những lần được bạn bè tặng trái cây, rau củ từ vườn nhà của họ, tôi cũng xăng xái tìm mua một mớ cây về trồng, vừa có bóng mát, lại có quả để ăn và biếu lại người ta.

 

Cụ Nguyễn Du có phán: “Nghề chơi cũng lắm công phu”, có vào mới biết, dù chỉ là bài học vỡ lòng với người vụng về như tôi. Đi mua cây, mua đất, phân bón, về nhà chăm sóc, cắt tỉa, tưới tắm. Và rồi cũng thấy thú vị, mê mẩn. Đi làm mà đầu óc vấn vương, nghĩ suy, nhớ nhung, mấy cây táo ra sao, mấy cây plum ra thêm lá chưa, cây thông be bé đã lên chút nào, cây hoa nở hay không, như nhớ con mọn. Mỗi sáng ngủ dậy, bước xuống nhà, là mở cửa ra thăm cây. Có khi trưa mát, gió hiu hiu, bước ra ngắm cây, thầm thì với chúng, (hay nói chuyện độc thoại một mình), cảm xúc êm dịu, nhẹ nhàng xiết bao.

 

Nhưng không phải chuyện trồng cây vườn tược lúc nào cũng suông sẻ, trơn tru. Có năm mưa nhiều quá, mấy bụi bông trước nhà bị úng, thậm chí có bụi sau mùa đông dài ngủ luôn không thèm thức dậy, tóm lại là năm nào cũng có cây …qua đời. Nhờ vậy đầu mùa xuân năm nào tôi cũng có dịp đi mua thêm hoa, thêm đất, thêm phân bón, đã lỡ …chơi hoa thì phải chiều hoa chớ sao!

 

Còn chuyện cây ăn trái vườn sau cũng nhiều nhiêu khê.  Năm đó, tôi mua hai cây plum màu tím trồng sau vườn, vợ chồng hì hục đào lỗ, để cây xuống, vài ngày sau tôi thấy khoảng cách giữa hai cây khá gần nhau, nên lại hì hục dời một cây ra xa chút, để sau này đủ chỗ cho cây trổ cành xoè lá.

 

Vậy mà nó tủi thân, qua năm sau, khi cây bên cạnh xanh lá xum xuê thì nó vẫn không chịu lớn, mà còn có nhiều lá vàng úa. Ai nói cỏ cây không biết giận, không biết hờn? Nhìn cây plum èo uột đó, tôi tự biết mình có lỗi, bạn bè tôi bảo, cây mới đem về còn yếu, phải cưng như trứng, hứng như hứng hoa, mà tôi lại xê qua dịch lại, bảo sao nó không làm mình làm mẩy. Bởi vậy, khi ra vườn tưới cây, tôi hay dừng lại chỗ “con đỏng đảnh” đó mà tâm sự, mà dỗ ngọt, chị xin lỗi cưng nhé, chị không biết cưng... “mong manh dễ vỡ” đến thế, thôi cưng chịu khó lớn lên cho chị nhờ nhe, cưng!

 

Vậy mà nó vẫn còn …chảnh, giận dai hơn đỉa. Bạn tôi lại hiến kế :

 

– Nếu nói ngọt nó không nghe thì phải nói nặng lời. Các chuyên gia về trồng trọt cho lời khuyên, nếu nó không nghe lời, thì mặc xác nó, bỏ bê nó, thậm chí mắng mỏ rủa xả nó cũng không sao, bảo đảm nó sẽ sợ mà ra trái.

 

Từ đó, tôi tỏ mặt lạnh lùng, hất hủi nó. (rượu thưởng không muốn, thì cho rượu phạt, ai biểu!) Hễ ra vườn, tôi chỉ chăm chút o bế, ngắm nghía mấy cây khác thoả thuê, rồi cuối cùng mới nhìn nó, rồi tưới cho nó vài giọt nước ân huệ, cho xong “bổn phận” (bộ tui hổng biết… giận sao!). Rồi tôi chửi xéo bâng quơ, tiện thể, tôi cầm cái vòi nước dí dí vào nó:

 

– Ta nói cho nhà ngươi biết, năm tới mà nhà ngươi còn cứng đầu, èo uột thì ta sẽ bứng nhà ngươi, đem em khác về thay thế, lúc đó đừng trách tại sao ta phũ phàng. (dù sao cũng đã mang tiếng hổng có...green thumb, sợ gì!)

 

Vậy mà hiệu nghiệm. Sau mấy bữa mưa gió, bận không ra thăm vườn, tôi ra tưới cây thì quá bất ngờ, cái cây “bé nhỏ khô héo vàng vọt” đó rung rinh một trái plum căng mọng, và chỉ đúng một trái màu tím long lanh. Bất ngờ, vì tôi nghe nói trồng plum hai năm mới có trái, mà tôi mới trồng một năm. Cây bên kia cũng có hơn chục trái đầu mùa còn hườm hườm, nhưng chính cái cây bị tôi làm lơ, ghẻ lạnh thì trái thật đẹp xinh, làm tim tôi thổn thức. Có lẽ nó đã nghe những lời “hăm doạ” của tôi, rồi cố vươn mình, để chứng minh rằng nó còn có ích, nó còn sống!

 

Tôi cảm thấy ân hận, nên đã thì thầm (thật lòng) với nó rằng:

 

– Cưng ơi (không gọi là “nhà ngươi” nữa!), chị mới tập tành trồng trọt nên chưa có kinh nghiệm, cưng đừng buồn nha! Chị hứa, từ hôm nay cho đến khi mùa đông trở về, chị sẽ chăm sóc cưng đặc biệt, để chuộc lỗi, đừng giận chị nữa nghen.

 

Thì thầm với ẻm xong, tôi thấy vui, lòng nhẹ nhàng. Đêm ngủ còn mơ màng đến mùa sau, thấy những chùm plum nặng trĩu, ngan ngát một màu tím ngọt ngào, tím rịm hồn tôi lãng mạn, “tím cả chiều hoang biền biệt”. Thế là cứ chiều chiều, tôi ra vườn, tuỳ theo “tính nết” của từng đứa mà nói chuyện, tâm hồn thơ thới quên hết những muộn phiền ngoài đời, quả là một phương pháp meditation tuyệt vời!

 

Cô em trong ca đoàn đồng tình:

– Em cũng giống chị, ngày nào em cũng chăm sóc những luống hoa quanh vườn, nghe chim ríu rít, em nói chuyện với cỏ cây, hoa lá, với chim muông, ông xã em bảo em

dở người!

 

– Ối, chị còn nói chuyện với chén dĩa khi đứng rửa chén, nói chuyện với thịt thà cá mắm khi nấu bếp, và nói chuyện với cả… không khí khi đi bộ trên máy treadmill dưới basement. Nói chung, chị thích nói chuyện với bất cứ thứ gì, miễn chúng...im lặng chịu nghe chị nói.

 

– Trời! Vậy ảnh có nói chị không bình thường không?

 

– Lấy nhau gần ba chục năm nên ảnh quen rồi, giờ mà chị ít nói mới là bất thường đó cưng!

 

Kim Loan

(Edmonton, 6/2022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗi 30 tháng 4 là mỗi năm xa hơn ngày đó, 1975, thêm một bước nữa xa hơn, đi vào dĩ vãng. Hầu hết những người trực tiếp tham gia vào cuộc chiến trước 75, nay đã vắng mặt. Non nửa thế kỷ rồi còn gì. Khi không còn ai nữa, không hiểu những thế hệ trẻ tha hương sẽ nhớ gì? Một thoáng hơi cay? Có khi nào bạn đọc ngồi một mình chợt hát lên bài quốc ca, rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh chào bức tường, thằng cháu nhỏ thấy được, cười hí hí. Ông ngoại mát rồi. Trí tưởng tượng của người thật kỳ diệu. Rượu cũng kỳ diệu không kém. Nửa chai vơi đi, lơ mơ chiến sĩ trở về thời đó. Lạ lùng thay, quá khứ dù kinh hoàng, khốn khổ cách mấy, khi nhớ lại, có gì đó đã đổi thay, dường như một cảm giác đẹp phủ lên như tấm màn mỏng, che phía sau một thiếu phụ trẻ đang khóc chồng. Cô có mái tóc màu nâu đậm, kiểu Sylvie Vartan, rủ xuống che nửa mặt. Nhưng thôi, đừng khóc nữa. Chỉ làm đất trời thêm chán nản. Để tôi hát cho em nghe, ngày đó, chúng tôi, những người lính rất trẻ.
Ngày 30 tháng 4 năm nay, 2024, đánh dấu 49 năm ngày Sài Gòn thất thủ vào tay cộng sản Bắc Việt (30 tháng 4 năm 1975). Biến cố này đã mở ra một tương lai đen tối cho dân tộc Việt Nam mà một trong những hệ lụy thảm khốc nhất là hàng triệu đồng bào đã bỏ nước ra đi tìm tự do, trong đó có khoảng hơn 400,000 người chết thảm giữa lòng biển cả. Cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài trong 20 năm đã khiến cho hơn 950,000 bộ đội và thường dân miền Bắc chết và khoảng 600,000 lính cộng sản bị thương. Trong khi đó, có khoảng hơn 700,000 thường dân và binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa thiệt mạng, cùng với 1,170,000 lính VNCH bị thương. Phía Hoa Kỳ có 58,281 binh sĩ tử thương và 303,644 lính bị thương. Đó là chưa kể số thương vong của binh sĩ các nước tham chiến ở hai miền Nam-Bắc, theo www.en.wikipedia.org.
Thế giới đang bùng nổ nhiều cuộc chiến tranh, và đang ngún lửa ở nhiều nơi khác: Trung Đông, Ukraine, Miến Điện, Đài Loan, Biển Đông… Một thời Việt Nam cũng đã trải qua nhiều cuộc binh lửa. Khi đọc kỹ Tam tạng Kinh điển, chúng ta cũng sẽ thấy có những cuộc chiến. Bản thân Đức Phật khi mới lớn cũng học kỹ thuật kiếm cung. Trong nhiều kiếp quá khứ, Đức Phật, khi còn ở cương vị Bồ Tát, cũng đã từng ra trận. Nhiều hình ảnh ẩn dụ trong kinh điển cũng cho thấy dấu tích chiến tranh: ngựa chiến, voi chiến, áo giáp, mũi tên… Và rồi tận cùng, Đức Phật nói trong Kinh SN45.7 rằng chiến thắng vinh quang nhất chính là nhiếp phục tham, sân, si – nơi đó chính là Niết Bàn. Đó là mặt trận lớn nhất, gian nan nhất.
Vào ngày 6 tháng 12, 2023, nhà thơ, nhà văn, giáo sư văn học và nhà hoạt động xã hội được yêu mến người Palestine Refaat Alareer đã thiệt mạng trong một cuộc không kích từ Israel cùng với người anh, em gái và bốn đứa con của họ. Trong tuần để tang kể từ đó, những lời tri ân dành cho cuộc đời, sự nghiệp viết lách và các hoạt động nghệ thuật tích cực của Alareer đã tràn ngập khắp nơi trên thế giới. Nhiều lời tri ân được đăng cùng với bài thơ cuối cùng “Nếu tôi phải chết” được ông đăng trên Twitter của mình vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Cho đến nay, bài thơ chia tay như một điềm báo đau lòng của Alareer hiện đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng; được đọc trên các sân khấu thế giới và được viết trên các bức tường sân ga tàu điện; được in trên các biểu ngữ, bảng hiệu, cờ và diều, được giương cao trong các cuộc biểu tình đòi ngưng bắn trên khắp thế giới.
Nhà xuất bản của Ocean Vương trên Marketplace cũng như Ocean Vương trên Instagram của mình đã thông báo về cuốn tiểu thuyết mới sẽ được xuất bản vào tháng 6 năm 2025, Emperor of Gladness. “Emperor of Gladness” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Ocean Vương, “kể về một năm trong cuộc đời của một thanh niên ương ngạnh ở New England, người tình cờ trở thành người chăm sóc cho một góa phụ 82 tuổi bị mất trí nhớ, tạo nên câu chuyện về tình bạn. sự mất mát và mức độ chúng ta sẵn sàng mạo hiểm để đòi hỏi một trong những ân huệ quý giá nhất của cuộc đời: cơ hội thứ hai.”
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt: 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam – Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên – được chiếu rọi trên trang giấy rất mực trân trọng, công phu, phức tạp, và nổi bật là kiểu phê bình văn học rất mực thơ mộng của họ Bùi.
Nhận được tin buồn nhà thơ Phan Xuân Sinh sau một cơn bạo bệnh, nhập viện vì bệnh tim mạch, hôn mê sau 10 ngày vô phương cứu chữa đã qua đời tại Texas ngày 28/2/2024. Thọ 76 tuổi...
Từ hồi trẻ, tôi đã có thói quen là những ngày giáp Tết thì bắt đầu chọn một vài bài nhạc xuân để nghe; và trong những ngày đầu năm thì sẽ đọc một cuốn sách. Thói quen “khai sách đầu xuân” có thêm một chi tiết khi tuổi quá độ “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”: đọc một cuốn sách có chủ đề về Phật Giáo. Trong năm Giáp Thìn này, tôi chọn cuốn “Từ Mặc Chiếu Đến Như Huyễn” của một tác giả cũng tuổi con rồng: cư sĩ Nguyên Giác, cũng là nhà báo Phan Tấn Hải. Giới thiệu “tác giả, tác phẩm” dài dòng như vậy, nhưng đối với tôi, người viết đơn giản chỉ là anh Hải, một người anh thân thiết, đã từng có một thời ngồi gõ bàn phím chung trong tòa soạn Việt Báo ở phố Moran. Đọc sách của anh Hải, tôi cũng không dám “điểm sách” hay “phê bình sách”, vì có thể sẽ bị anh phán rằng “… viết như cậu thì chỉ… làm phí cây rừng thôi!” Bài viết này chỉ ghi lại một vài niềm hứng khởi khi được tặng sách, khi đọc qua cuốn sách mà cái tựa cũng đã chạm sâu thẳm vào những điều bản thân đang chiêm nghiệm.
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Thông thường khi nghe hai chữ “cô đơn” chúng ta liên tưởng đến trạng thái tinh thần yếm thế, tâm tư buồn bã, ngày tháng chán chường, thậm chí, cuộc đời trống rỗng. Có lẽ, vì ý nghĩa từ điển của từ vựng này; có lẽ, vì ảnh hưởng văn chương nghệ thuật; có lẽ vì chúng ta đã từ lâu tin như thế, mà không bao giờ đặt một nghi vấn nào. Đây là định nghĩa của “cô đơn” qua Bách thư toàn khoa Wikipedia: “Cô đơn là một trạng thái cảm xúc phức tạp và thường gây khó chịu, đáp ứng lại với sự cách ly xã hội. Cô đơn thường bao gồm cảm giác lo lắng về sự thiếu kết hợp hay thiếu giao tiếp với những cá nhân khác, cả ở hiện tại cũng như trong tương lai. Như vậy, người ta có thể cảm thấy cô đơn ngay cả khi xung quanh có nhiều người. Nguyên nhân của sự cô đơn rất đa dạng, bao gồm các vấn đề về xã hội, tâm thần, tình cảm và các yếu tố thể chất.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.