Hôm nay,  

Nụ hôn đầu

17/10/202113:07:00(Xem: 2991)

MUAXUANYEU_EM
Minh hoa: Đinh Trường Chinh



Nụ hôn đầu ở đây là nói đến nụ hôn đầu giữa chàng và nàng chứ không phải giữa cha mẹ với con cái hồi còn nhỏ xíu hoặc mấy cái hôn bá vơ bá láp đâu nhé. Nhiều người thì quên tuốt tuột nhưng nhiều người vẫn còn nhớ hoài nhớ hủy nụ hôn đầu như một kỷ niệm đáng yêu, ngộ nghĩnh, hoặc ngay cả ê chề, ghê sợ.
 
Khi đã thích thích và để ý đến ai, người ta thường muốn được hôn vì nụ hôn là biểu tượng của tình yêu, của thổ lộ tình cảm, của gần gũi thân mật, và cả là sự mong muốn sở hữu. Nhưng làm cách nào để lần đầu hôn được đối tượng đây vì không biết người ta có thật sự chịu đèn mình chưa, có cảm tình với mình không? Lỡ làm ẩu họ tát cho một cái thì chắc là phải độn thổ. Nhiều anh chàng đã phải đi hỏi han bạn bè học hỏi kinh nghiệm hoặc nghiên cứu sách vở để làm sao hôn được nàng lần đầu và phải làm sao có được nụ hôn đầu để đời mà người mình yêu sẽ phê và thích, muốn hoài, nhớ hoài.
 
Hôn kiểu nào cũng có cái hay của nó. Hôn có kinh nghiệm kiểu này kiểu nọ thì tạo nhiều cảm giác, người ta cũng phê, cũng hưng phấn và ...muốn hôn hoài! Còn hôn ngờ nghệch chứng tỏ mình mới biết yêu, mới là mối tình đầu, người ta cũng thích. Đã nói là nụ hôn đầu thì làm sao mà có kinh nghiệm, chỉ là phản ứng tự nhiên hoặc là học hỏi qua xi nê, sách vở, thực hành có đúng không mà thôi. Chủ yếu là con người ta nhớ nhiều về hoàn cảnh nụ hôn ấy xảy ra trong tình huống nào, cảnh vật xung quanh, phản ứng của đối tượng ra sao, và cảm giác lúc đó.
 
Một anh chàng đã làm bài thơ tả lại nụ hôn đầu của mình trong một hoàn cảnh oái ăm nhớ đời:
 
Giờ nói đến nụ hôn đầu
Nghĩ đi nghĩ lại.. có đâu mà bàn.
Từ nhỏ.. mỗi tí trời ban
Yêu cô bạn học gian nan quá trời .
Một hôm được bữa cả đời,
Hai tay vừa nắm, "chúng mày rời ra không...! "
Hai đứa giật nảy "... D a a ạ .. kh.. ô… ô n g !! "
Ba em đi đến ".. còn không.. còn không... cái nổi gì !!!
Cúi mặt em vội quay đi
Còn tôi đứng đó như lì bước chân !!!! 
Em tôi dáng ngọc xa dần
Tôi liền nói với : Để lần sau ha ... !!! (St)
 
Không hôn được nhau nhưng cũng nhớ cả đời. Đúng là tuổi học trò khờ dại ngu ngơ. Nhiều khi thương thầm nhớ trộm, theo bước chân nàng khi em tan trường về không biết đến bao lâu, chỉ dám gởi thương gởi nhớ vào trang thư tình dấm dúi len lén trao cho và chỉ mong được cầm tay thôi chứ nào nói đến nụ hôn trên môi. Nụ hôn đầu, đối với một số người, thật quá khó để trao được cho người mình yêu.
 
Chàng và nàng nọ quen nhau được vài tháng. Tình trong như đã mặt ngoài còn e! Xé lẻ khỏi đám bạn đông đúc, chàng nàng dẫn nhau đi tìm thăm viếng các khung cảnh hoang sơ của núi rừng, của biển vắng, của đồng không mong quạnh. Nhưng anh chàng là một tay nhát gái, vẫn không đoan chắc là nàng có chịu đèn mình chưa. Chàng chỉ dám choàng tay qua vai nàng khi nghe em kêu lạnh, còn hôn em thì cha mẹ ơi, sao mà khó quá. Mấy ngày rồi cái đầu cứ làm việc dữ dội để tính toán, xếp đặt, chờ đợi, hồi hộp, lo sợ, mà không làm sao có can đảm để trao cho nàng một cái hôn dù là hôn trên tóc nói gì đến được hôn trên môi. Biết là hôn thì dễ ợt như thơ trong internet:
 
Đố ai định nghĩa được nụ hun ? Có khó gì đâu phải ngại ngùng Cứ thế gần nhau rồi xích lại
Nghe một cái "bụp"... thế là hun.
 
Vậy mà sao chàng cứ rụt rè, e ngại, cứ sợ lỡ em phản ứng không chịu “cái bụp” của mình mà quay ngược trả lại cho một “cái bốp” thì quê độ. Còn nàng, đã tạo cơ hội cho chàng choàng vai mình mà sao chờ hoài chờ hủy chàng cứ trơ như đá. Nàng tự hỏi thầm có phải tại anh chàng nhát gái, hay không thương mình, hoặc là dân đồng tình luyến ái mê người cùng hệ? Có nên tạo thêm một cơ hội nữa để xem chàng là loại người nào mà còn tính đường? Nếu chàng quá nhát thì phải làm sao, chẳng lẽ con gái lại chủ động hôn con trai thì kỳ chết. Hai bộ não cùng hoạt động hết công suất để tính toán làm sao có thể hôn và được hôn. Quá tội! Ông trời cũng thương tình nên khi không thình lình chàng ngộ ra:
 
Một liều ba bảy cũng liều
Hôn đại một phát có tiêu cũng đành...
 
Rạo rực cả mấy ngày rồi mà không phát tiết sao được. Nụ hôn đầu ngờ nghệch mà sao cứ nhớ mãi nhớ hoài. Môi vừa chạm môi là thấy máu dồn lên mặt, mắt hoa đi, toàn thân tê rần, tim đập nhanh, ngạt thở, bụng đánh lô tô, hai tay lớ ngớ quờ quạng phải ôm chặt đối tượng cứ sợ rời ra là tay sẽ rớt mất, người sẽ tan đi. Một lúc sau mới định thần lại thấy đê mê, ngọt ngào, và cứ muốn hôn hoài không dứt. Mấy chục năm sau cứ mỗi lần nhớ lại nụ hôn đầu, chàng cứ cười lúc đó mình sao ngu thế. Người ta đã chịu đèn mình rõ như ban ngày mà còn lo sợ e ngại cái gì không biết. Hôn dễ ợt mà, chỉ cần thắng được cái mắc cỡ, cái khoảng cách tuy xa mà gần là xong ngay. Hèn chi người ta đã nói:
 
Tại sao dạ cứ phải bồn chồn?
Bốn mắt gặp nhau rồi khép lại, Môi chạm kề môi, thế là hôn.
 
Môi chạm kề môi, lần đầu tiên trong đời cái cảm giác thật là lạ. Mềm mềm, êm êm, hấp dẫn. Nhưng cũng có người bảo lúc hai cái mỏ chu ra chạm vào nhau, thấy ướt ướt và có cảm giác như bị...chó liếm. Chắc là vì chưa thích hoặc chưa yêu đối phương đấy thôi. Nhưng nụ hôn chó liếm ấy cũng khiến nhớ đời, như một kỷ niệm vui.
 
Một anh chàng khác kể lại nụ hôn đầu của hắn thật tội và nhớ đời. Hắn cũng tính toán và tìm cách hôn người đẹp mà hắn sùng bái cả mấy tháng trời. Đưa em đi xi nê, vào rạp tối om nhưng xung quanh toàn người là người, cứ sợ nhỡ màn ảnh sáng lên bất chợt thiên hạ xung quanh thấy kỳ chết. Không dám! Đưa em tìm động hoa vàng thì hoa vàng đâu không thấy chỉ thấy toàn...vàng dẻo. Em kêu trời chê khiếp quá, hôi quá. Mất hứng! Đi công viên thì góc nào cũng thấy có cặp ôm nhau khít rịt. Em kêu kỳ quá! Lại thôi. Cứ thế mà đi lung tung sao chẳng thấy riêng một góc trời đâu cả. Đến khi cơ hội đến thì hỡi ôi, khi môi hắn vừa chạm vào môi nàng là một dòng cảm xúc dâng lên mãnh liệt làm sóng phải tràn bờ. Cái quần xì ướt nhẹp như tè trong quần. Mặt mày đỏ gay cứ sợ người đẹp biết hắn ta vội buông nàng ra và dọt lẹ về nhà tắm rửa thay đồ quên mất cô nàng đang bàng hoàng ngơ ngác thắc mắc không hiểu tại sao chàng khi không dông mất. Nụ hôn đó chưa kịp nở nhưng vẫn tính là nụ hôn đầu. Hắn cứ nhớ hoài và thắc mắc không biết cô nàng có cảm giác ra không. Lo âu và xúc cảm mạnh cũng tạo nên tai nạn như thế, thôi thì cứ tỉnh như không và để cái sự phải đến sẽ đến thì tốt hơn.


 
Nụ hôn đầu của một cặp khác sau này thành vợ thành chồng và cả hai cùng nhớ mãi nhớ hoài. Cả tháng trời sau khi hôn tóc, hôn mắt, hôn tai, hôn má của nàng, chàng đánh bạo hôn xuống đôi môi chín mọng. Nàng thuộc loại ngây thơ con nai vàng ngơ ngác nên khi chàng hôn đến môi em cứ cắn răng thật chặt không cho chàng áp dụng sách vở đưa lưỡi vào miệng nàng. Chàng bực mình quá, chẳng lẽ lại cắn cho nàng một phát nhưng với người yêu có bực mấy cũng ráng nuốt vào bụng. Cho nên vừa hôn chàng vừa thì thầm âu yếm chỉ:
 
- Em cứ tự nhiên đi mà. Cứ thả lỏng và đừng mím môi chặt nữa. Thử đi, không sao đâu.
 
Nàng cũng nghe theo nhưng có vẻ sợ hãi lắm. Sau này khi lấy nhau nàng cho anh chồng biết:
 
- Hồi đó mỗi lần hôn miệng nhau xong em về nhà đánh răng xúc miệng mấy lần luôn đó.
 
- Sao vậy? Bộ em sợ mất vệ sinh hở?
 
Cô nàng trả lời ngu ...như bò:
 
- Em sợ có bầu!!!!
 
Nếu được trao nụ hôn đầu cho người mình yêu thì thường không có cái cảm giác mất vệ sinh. Nhưng nếu người hôn mình là người mình không yêu có lẽ sẽ thấy ơn ớn khi cái lưỡi của người ta xục xạo trong miệng mình. Một cô nàng khác kể:

- Hồi đó em mới 14 tuổi, cũng tò mò không biết hôn là thế nào nên để cho một anh chàng trong trường thích em hôn để biết cảm giác. Khi hắn mút mút môi của em thấy cũng khoái khoái phê phê. Nhưng khi hắn bắt đầu đưa lưỡi vào miệng là em thấy quợn lên. Cảm giác ghê, dơ và mất vệ sinh quá chừng nên em đẩy lưỡi hắn ra rồi cắn chặt răng lại. Hắn ráng hoài không được nên...bóp mũi em làm em phải há miệng ra để thở và hắn đưa lưỡi vào miệng em. Kỳ đó về nhà em đánh răng cả chục lần, nhổ và khạc nước miếng ra gần trầy cả cổ họng vì cái cảm giác dơ mất vệ sinh đó.
 
Đánh răng sau khi hôn vì sợ nhiễm vi trùng là dư thừa vì đám vi trùng lúc hôn tụi nó theo nước miếng chạy qua chạy lại du lịch thám hiểm giữa hai cái miệng và buồn buồn chạy xuống bụng rồi. Theo nghiên cứu thì trong miệng người ta có tới gần 300 loại vi khuẩn có hại cho sức khỏe. Nhưng hệ thống miễn dịch của cơ thể hai người sẽ sản sinh men và kháng sinh thiên nhiên để bảo vệ. Như vậy nụ hôn sẽ làm tăng sức đề kháng và có lợi cho sức khỏe chứ chẳng hại chi đâu. Hèn chi sau khi hôn nhau xong thường người ta cứ thấy lâng lâng, hứng khởi, như bay bổng trên chín tầng mây. Nhưng để tạo nên một cái hôn đầu thơm tho ấn tượng khi đi chơi với bồ nên đánh răng xúc miệng trước, nhai gum cho thơm miệng càng tốt, và tránh đừng dẫn nhau đi ăn bún riêu, bún ốc hoặc ăn mắm rồi mới …đi tỏ tình thì có nước người ta vừa hôn vừa rủa thầm. Có người đã tả nụ hôn đầu đầy mùi vị của mình qua bài thơ như sau:
 
Lần đầu mới biết hôn môi
Chu...mỏ gần lại thấy...hôi quá trời.
Thỏ thẻ em mới có lời,
Em vừa ăn mắm đó thôi anh à.
Chỉ quên xúc miệng thôi mà,
Anh mà chê nữa là mình nghỉ chơi.
Co giò anh phóng một hơi
Nụ hôn đầu đó nhớ đời hỏng quên.(st)
 
Nụ hôn mùi mắm này làm anh chàng hết hồn và nhớ đời. Còn nụ hôn mùi sầu riêng, mùi mít, mùi trái cây thì thích hay không tùy đối tượng thôi. Dân ngoại quốc rất sợ mùi sầu riêng không thể ngửi được, coi như một thứ mùi kinh khủng lắm. Cho nên nếu lỡ ăn thứ gì có mùi sầu riêng mà hôn em tóc vàng thì em chắc chết ngay đơ thôi. Đã có một em gái người Anh 18 chết ngay sau nụ hôn đầu nhưng may sao không phải vì mùi sầu riêng mà vì em bị một thứ bệnh tim mạch hiếm gặp SADS. Thiệt ớn, đang hôn mà đối tượng nhắm mắt rồi ngã ra cái bịch thì ám ảnh suốt đời không dám hôn ai nữa.
 
Bàn về đôi mắt trong khi hôn, có nhóm người cho rằng mới biết hôn người ta thường mở mắt, đến khi hôn rành rồi mới nhắm. Nhưng chắc không đúng. Thường khi hôn nhau, người ta hay nhắm mắt để khỏi bị phân tán tư tưởng, để cảm giác được mạnh lên, để mùi vị ngọt ngào được tăng thêm, và chắc là để đối tượng không biết mình đang run, đang bối rối, đang bị “điện giật”, hoặc đang phê khi nhìn vào cửa sổ tâm hồn. Một cặp kia đang say sưa đắm đuối với nụ hôn đầu thì nàng hé hé mắt ngắm người yêu mới thấy chàng đang mở trao tráo 2 con mắt, chẳng thấy có vẻ phê gì cả. Cô nàng hỏi:
 
- Bộ anh không thấy thích hở? Sao thấy anh trợn mắt to thế?
 
Anh chàng trả lời tự nhiên:
 
- Anh thích chớ, nhưng sợ nữa. Anh phải mở to mắt nhìn để thấy có ai tới thì chạy cho lẹ.
 
Anh chàng này chắc không phải tay ăn trộm thì cũng tay ăn vụng. Người ta có tới thì mặc người ta chứ mắc mớ gì phải bỏ chạy. Nhưng không phải đâu bạn ơi. Một cô nàng có mẹ là bà già lựu đạn, canh chừng con gái kỹ lắm không cho con có người yêu vì đang chờ đi Mỹ theo diện đoàn tụ. Nhưng cô nàng vẫn giấu mẹ có bồ. Một bữa lấy cớ đi ôn bài với bạn để đi hẹn hò, hai anh chị đèo nhau tới một cánh rừng xanh ngát xa lắc xa lơ. Đang lúc 4 mắt nhắm nghiền, 2 cặp môi vừa kề nhau thì nghe tiếng roi quật cái chót anh chàng đau quắn cả mông. Cả hai anh chị tá hỏa tam tinh mở mắt ra thấy bà già lựu đạn sát khí đằng đằng cầm roi mây đang đứng sừng sững trước mắt. Địch thủ tới sát bên hồi nào mà chẳng ai hay thế mới chết. Cũng vì cái tội nhắm mắt khi hôn!
 
Nói gì thì nói, “Nụ hôn đầu” là một kỷ niệm đánh dấu giai đoạn biết yêu đầu đời với trăm giấu ngàn che chỉ có mình biết, họ biết, ai biết. Dù xảy ra trong tình huống nào, đáng yêu hay đáng ghét vẫn để lại trong lòng ta một chút gì để thương, để nhớ. Để rồi, một ngày đẹp trời kỷ niệm lùa về...
 
Bỗng dưng nhớ nụ hôn đầu,
Với ai, ai nhớ, đã lâu, bỗng thèm...


Thanh Mai

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổ khúc Bohemian Rhapsody do ban nhạc Queen trình bày và phát hành từ năm 1975, đến nay vẫn còn rất nhiều người hâm mộ.
Nhân kỷ niệm 50 năm kết thúc cuộc chiến ở Việt Nam, cũng là 50 năm xây dựng cộng đồng người Việt hải ngoại, Khoa Lịch sử trường Đại học California, Irvine tổ chức một chuỗi sự kiện trong 3-ngày: từ ngày 7 tới ngày 9 tháng Năm năm 2025.
Thương nhớ. Cảm động. Ngậm Ngùi. Và ước mơ một ngày quê nhà sẽ có dân chủ, khi đó Sài Gòn sẽ được hồi phục tên cũ. Đêm nhạc Trần Chí Phúc với chủ đề Sài Gòn Một Thoáng 50 Năm vào chiều Thứ Bảy 19/4/2025 đã chạm rất ngọt ngào và cay đắng vào trái tim của những người con Sài Gòn.
“Năm nay mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, là cột mốc 50 năm kể từ ngày những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ. Nửa thế kỷ kiên cường, dựng xây và tái định nghĩa thế nào là người Mỹ gốc Việt. Trong suốt hành trình đó, nghệ thuật kể chuyện đã đóng một vai trò thiết yếu—lưu giữ lịch sử, mở rộng tương lai, và thắt chặt cộng đồng. Chính vì thế, chúng tôi vô cùng tự hào được mang đến cho quý vị VietBook Fest năm nay—không chỉ một lễ hội sách, mà một không gian để kết nối, đối thoại và tôn vinh Bản Sắc Người Việt 50 Năm.”
Ngày Thứ Bảy 29 tháng 3 năm 2025 tại Citadel Art Gallery, một buổi Ra Mắt Thơ kèm thêm Triển Lãm đã được tổ chức rầm rộ và được sự hưởng ứng nồng nhiệt của khách thưởng ngoạn. Buổi hội ngộ văn học, nghệ thuật hy hữu này có sự góp mặt của nhiều tác giả với nhiều hình thái nghệ thuật như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn, thơ, sách, và âm nhạc. Gần 200 quan khách hiện diện đã làm bầu không khí nghệ thuật bừng sáng.
Sự ra đi lặng lẽ của họa sĩ Nguyễn Đồng là một một dư vang trầm mặc trong ký ức nghệ thuật Miền Nam – một miền nghệ thuật từng sống động, tự do, nơi mà hội họa được đặt ngang hàng với văn học, triết học, và cả chính trị. Ông không những là một trong những họa sĩ tiêu biểu của thời Đệ Nhị Cộng Hòa, mà còn là nhân chứng của một nền văn hóa từng rực rỡ trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi chiến tranh và chính trị hóa nghệ thuật.
Buổi ra mắt tuyển tập "Nguyễn Thị Khánh Minh, Bằng hữu & Văn chương – Tạp chí Ngôn Ngữ ấn bản đặc biệt" cho thấy sự đóng góp, quý trọng của nhiều nhà văn, nhà thơ đối với nhà thơ nữ này. Độ dày sách này là 544 trang, dày gấp nhiều lần các thi tập trước kia của nhà thơ nữ này. Nơi đây cũng lưu giữ những ký họa, tranh bìa, thủ bút, thơ tặng, bình luận từ hơn 40 văn nghệ sĩ cho Nguyễn Thị Khánh Minh, trong đó có các tên tuổi lớn như Thầy Tuệ Sỹ, Bùi Giáng, Đinh Cường, Đinh Trường Chinh, Trịnh Cung, Trương Đình Uyên, Lê Thánh Thư, Đỗ Hồng Ngọc, và nhiều người khác.
Họa sĩ Hồ Thành Đức sinh năm 1940 tại Đà Nẵng, Quảng Nam. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn, sáng lập viên của Hội Họa sĩ Trẻ Việt Nam (1968-1975), Giáo sư hội họa Viện Đại Học Vạn Hạnh (1969-1975), Khoa trưởng ngành Họa Thực Tiễn tại Đại Học Phương Nam (1974-1975). Ông đã có rất nhiều cuộc triển lãm trong và ngoài nước. Tranh của ông cũng có mặt tại nhiều viện bảo tàng danh tiếng trên thế giới trong đó phải kể đến Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Smithsonian tại thủ đô Washington. Tranh của ông được đánh giá cao bởi nhiều cây bút phê bình hội họa trong và ngoài nước..
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Một lần tôi bất chợt nghe Khánh Ly hát: Ta không thấy em từ bấy lâu nay, mùa mưa làm rừng đước dâng đầy/trên cao gió hát mây như tóc/tràm đứng như em một dáng gầy. Mỗi con lạch là mỗi xót xa, mỗi giòng sông là mỗi tuổi già, thành phố đâu đây khuất hình khuất dạng, cuộc chiến già nua theo mỗi tiếng ca…. (Thơ U Minh- Nguyễn Tiến Cung, Phạm Duy phổ nhạc.) Tiếnh hát của chị rời rạc, kể lể. Bài hát không có tiếng súng tiếng bom nào cả, nhưng qua cái giọng nhừa nhựa chẫm rãi của chị ta thấy như những trang sách viết về chiến tranh đang lật từng tờ và người lính đó đang bì bõm trong rừng đước U Minh. Anh không bao giờ còn gặp lại người yêu nữa. Anh tử trận hay người yêu đã bỏ đi xa? Kết thúc nào cũng buồn cả. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần đoạn hát giản dị này và lúc nào nghe cũng ứa nước mắt.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.