Tưởng Niệm Mẹ
Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật ( 3 lần )
Kính bạch chư tôn đức Tăng Ni, kính thưa quý thong gia chú bác cô dì , bạn bè thân hữu của ba mẹ cháu , kính thưa quý chú thím các cô, các em các cháu trong gia đình , cùng toàn thể bạn bè của tôi có mặt trong ngày hôm nay , trước hết cho hai gia dinh anh em chung con thành tâm đảnh lể đến quý Ngài cùng quý cô tu nữ , chân thành gửi lời tri ân đến quý vị đã đến đây tiễn đưa linh cữu mẹ chúng con lần cuối cùng trong ngày hôm nay .
Giờ đây , trong căn phòng này , Mẹ đang nằm đó , Mẹ nằm đó để chúng con , các cháu của mẹ được nhìn mẹ lần cuối cùng , hình ảnh một người mẹ biết sống , biết hy sinh cả một đời cho gia đình , với chúng con ,mẹ là một người mẹ vĩ đại , chúng con tự hào về mẹ , các cháu tự hào về bà , mẹ là tấm gương trong sáng để các đứa cháu gái của bà soi chiếu về đức hạnh của một người phụ nữ Việt .
Ngủ đi Mẹ , mẹ ngủ đi cho khoẻ
Trong căn phòng này , bao người nhìn mẹ
Nét mẹ dịu dàng , trông còn rất trẻ
Trẻ như ngày đầu , mẹ mới gặp ba
Ba đón mẹ về , trên chiếc kiệu hoa
Rồi hôm nay , mẹ rời cỏi ta bà
Ba đón mẹ trên thiên đường Phật quốc
Ở nơi ấy mẹ không còn uẩn khúc
Không có não phiền như ở trần gian ..!
Thưa mẹ ..
Do nghiệp quả nhân duyên tròn đủ của nhiều kiếp trước mà anh em chúng con được tái sinh làm con của ba mẹ trong kiếp hiện tại này , kể từ ngày mẹ cho con chào đời đến với thế gian , trong tình yêu thương của ba mẹ , đến hôm nay đã 53 năm , 53 nam bên mẹ , 53 năm biết bao là biến động cuộc đời, nghịch cảnh , bể dâu , chia ly .. mẹ mất chồng khi còn rất trẻ , con mất cha khi còn rất nhỏ , tưởng chừng như bầu trời này sụp đổ trên đầu của gia đình chúng ta .. biến cố vận nước đổi thay 30/4/75 khi miền nam đổi chủ , ba con là một sĩ quan cấp tá trong ngành cảnh sát , lại làm chức vụ trưởng ty cảnh sát tỉnh Quảng tín như bao người sĩ quan khác thuộc chế độ cũ phải vào tù , phải đi cải tạo trên rừng sâu nước độc , nơi ba con phải đến đó là rừng núi thuộc miền bắc Việt Nam ... kể từ đó mẹ là người con đầu dâu trưởng trên vai mẹ phải gánh vát một đại gia đình bên nội, lo chăm nuôi săn sóc dạy dổ hai con , ngoài kiếm miếng ăn hàng ngày cho gia đình ra , mẹ phải còn dành dụm để thăm nuôi ba con cùng các chú trong tù trên đất bắc xa xăm hay tận miền Tây nam bộ một nơi rất xa cách thành phố Đà Nẵng hơn cả ngàn cây số , phương tiện đi lại lúc đó rất là khó khăn , có những đoạn đường đến trại cải tạo phải đi bộ hằng chục cây số , vậy mà mẹ vẫn vượt qua , với hy vọng một ngày không xa ba con được tha , trở về đoàn tụ với gia đình , thế rồi niềm hy vọng và nghị lực cuối cùng sụp đổ đến với mẹ , khi nghe hung tin ba con "người đi không trở lại" người lìa cõi đời trong ngục tù , thân xác người chôn vùi trên đất bắc , với mẹ lúc bấy giờ còn nổi đau nào hơn nữa ??? Con nghĩ nếu không có hai anh em con tồn tại trước mắt mẹ thì mẹ cũng chẳng còn thiết sống làm gì trên cõi đời này ..
Thời gian trôi qua , sống trong gia đình có truyền thống theo Phật giáo nguyên thuỷ , mẹ đã lãnh hội được (lý vô thường) nghiệp và quả của nghiệp đã vơi đi phần nào khổ đau và phiền não , nhưng cũng có những lúc vì quá nhớ thương ba , mẹ đã trở thành người mất trí , phận làm con , con cũng khổ đau khác chi mẹ , nhưng con cần phải mạnh mẽ để lo cho mẹ , con phải đón nhận nổi đau từ nghiệp quả để làm bài học cho mình .. sau nhiều năm vất vã , đớn đau , cùng cực , cuối cùng sự hy sinh của ba cũng được bù đắp cho gia đình mình là được đi định cư ở Mỹ , một đất nước có sự tự do con người được tôn trọng và bảo vệ hàng đầu trên trái đất này .. Nhưng Mẹ đã già ....
Và đây là tâm trạng của mẹ những ngày trên đất Mỹ ..... Mới vừa ổn định cuộc sống nơi xứ lạ quê người , niềm vui cũng mới vừa bắt đầu , thì đùng một cái , đi kiểm tra sức khoẻ , phát hiện mẹ bị cơn bệnh quái ác đổ xuống trên thân thể mẹ .. mẹ bị ung thư ngực , thân mẹ đã già , lực mẹ đã kiệt , giờ đây bắt mẹ phải chiến đấu với căn bệnh hiễm nghèo , hoá trị , xa trị , tóc mẹ từ từ rời xa mái đầu mẹ , mẹ nhìn trong gương , mẹ nói "răng bữa ni nhìn mẹ xấu ghê ri"tóc nó bay hết , chắc mẹ sắm thêm chiếc áo tràng nữa để làm bà tu nữ luôn là vừa , một câu nói nữa đùa nữa thật của mẹ , làm chúng con yên lòng phần nào , vì con biết mẹ đã chấp nhận sự thật , đón nhận sự thật , đối diện với sự thật , bệnh là phải chữa , với y học hiện đại tân tiến của nước mỹ mà không chữa được thì coi như nghiệp mệnh không còn , cái quan trọng ở đây là niềm tin , là ý chí của mẹ kiên cường , nghị lực sống của mẹ rất cao , nhờ vậy cuối cùng mẹ đã vượt qua .. Mẹ xứng đáng với cái Pháp danh Liễu Hội mà Thầy Viên Minh đã ban cho mẹ ....