Hôm nay,  

Danh Hiệu ‘Người Của Dân Chúng’

02/09/201100:00:00(Xem: 3709)
Bùi Tín Viết Riêng Cho VOA, Thứ Tư, 31 Tháng 8 Năm 2011: Danh Hiệu ‘Người Của Dân Chúng’

Bùi Tín
Mấy tháng nay, trên các blog tự do từ trong nước, danh từ “Người của dân chúng” thường được nói đến với lòng quý mến, tin cậy.
Thật ra từ những năm 2004 rồi năm 2007 các chiến sỹ dân chủ Lê Chí Quang và Phạm Hồng Sơn đã được một số bloggers trong nước gọi là “Người của dân chúng”. Đây là một tên gọi, một danh xưng đầy ưu ái, quý mến dành riêng cho những người dấn thân cho tự do, cho quyền sống của người dân thường, được bà con ta mặc nhiên thừa nhận là Người của mình.
Luật sư Lê Chí Quang là người trí thức trẻ đã sớm báo động qua bài luận văn “Hãy cảnh giác với Bắc triều”, nghĩa là với triều đình cộng sản bành trướng ở Bắc Kinh, để bị truy tố và bị tù về cái tội danh “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”. Anh bị kết án 4 năm tù giam, nhưng dành lại tự do sau đó 2 năm.
Bác sỹ Phạm Hồng Sơn bị truy tố và bị tù vì đã dịch và phổ biến một loạt bài lý luận về “Thế nào là dân chủ” lấy từ mạng của Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Hà Nội rồi gửi cho tổng bí thư đảng CS Việt Nam và phổ biến rộng rãi. Anh bị truy tố và kết án tù về tội “làm gián điệp, âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”, bị kết án 13 năm tù giam, rồi giảm xuống 5 năm tù giam; anh dành lại tự do sau đó 3 năm, càng tự hào là “Người của dân chúng”.
Sau đó anh Nguyễn Văn Hải bí danh dân dã “Điếu Cày” đi xe gắn máy lên tận vùng biên giới xem xét việc thác Bản Gíốc bị mất ra sao, anh liền bị 3 năm tù giam vì tội trốn thuế vu vơ, hết hạn tù anh vẫn không được tự do, còn bị “mất tay” mà gia đình không được gặp; anh trở nên mối quan tâm của đông đảo bà con yêu nước chống bành trướng, là một Người của dân chúng nổi tiếng.
Sau đó cô Phạm Thanh Nghiên cũng được các blogger suy tôn là “Người của dân chúng” khi cô từ Hải Phòng vào tận Thanh Hóa gặp đồng bào ngư dân ta bị tàu Trung Quốc xua đuổi trong vùng biển của ta, bị chúng phá thuyền lưới, đánh đập dã man, cô bị công an xông vào nhà bắt đi khi đang tọa kháng trước khẩu hiệu “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, cô bị tù về tội “tuyên truyền chống chế độ”, đến nay vẫn còn trong trại giam.
Gần đây, Luật sư Cù Huy Hà Vũ bị tuyên án 7 năm tù giam tuy không có một chứng cớ nào để buộc tội theo đúng luật. Anh cũng được cư dân blog phong là “Người của dân chúng” khi lớn tiếng lên án bọn bành trướng ngoại xâm đang kết chặt với nhóm nội xâm tham tàn.
Ngay sau "phiên tòa ô nhục", anh sinh viên Nguyễn Anh Tuấn liền gửi thư cho Viện kiểm sát Hà Nội yêu cầu truy tố và bỏ tù anh, vì anh cũng lưu trữ những bài viết của Ls Hà Vũ, cũng cùng quan niệm và chính kiến như thế. Anh muốn chứng minh rằng nếu chính quyền không bỏ tù anh thì việc bỏ tù Ls Hà Vũ là phi pháp. Anh cũng muốn cảnh báo nhà cầm quyền rằng có ngàn vạn công dân có cùng chung quan điểm với Ls Hà Vũ, họ có dám còng tay và bỏ tù hàng ngàn, hàng vạn công dân ngay thật, yêu nước thương dân như Hà Vũ hay không" Một thách thức nhỏ mà nặng cân. Viện kiểm sát Hà Nội im thin thít. Bạn sinh viên Nguyễn Anh Tuấn được coi ngay là “Người của dân chúng”, thành nhân vật ngôi sao trong các cuộc xuống đường..

Qua 10 cuộc xuống đường định kỳ vào các ngày Chủ nhật, lại xuất hiện hàng loạt các “Người của dân chúng” mới. Mặc cho một vài tờ báo lề phải và cô phát ngôn ngoại giao Phương Anh - rất tội nghiệp khi buộc phải miễn cưỡng chụp mũ những người biểu tình là phản động, bị bọn phản động giật dây - các trí thức tiêu biểu như nhà văn hóa Nguyên Ngọc, Tiến sỹ Nguyễn Quang A, Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện, cùng Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Tướng Đồng Sỹ Nguyên… nhất loạt và mạnh mẽ khẳng định mình là những công dân yêu nước kiên định, cây ngay không sợ gió lớn, lấy công luận xã hội và pháp quyền làm chỗ dựa vững vàng. Kẻ cầm quyền hãy suy nghĩ cho kỹ, cân nhắc thật cẩn thận lợi và hại cho chính họ, vì tất cả đã trở thành “Người của dân chúng”, với cái nghĩa là người của quần chúng đông đảo, người của lương dân, của tập thể kẻ sỹ dân tộc, người của thứ dân, của dân đen, của dân vỉa hè, dân oan cộng lại.
Chỉ có những người thật sự của dân chúng mới sáng tạo ra cả một nền “văn hóa biểu tình” phong phú có giá trị lâu dài như vừa qua. Những bài thơ cảm khái của Tạ Thùy Linh: những vần thơ sắc sảo của Đỗ Trung Quân; luận văn nảy lửa của Võ Thị Hảo; tuyên ngôn Đất Nước lại Đứng Lên của nhà văn hóa Nguyên Ngọc; lời đối thoại sắc bén với nhân viên công an của cô Phương Bích và cụ thân sinh là đảng viên cộng sản lão thành; nét nhạc lôi cuốn của 2 nghệ sỹ Tạ Trí Hải và Peter Vũ được tăng âm cực lớn; những bài tường thuật từng giờ tại chỗ của các blogger Dương Thị Xuân, Lê Phú Khải, Nguyễn Hữu Quý, Nguyễn Tường Thụy; những bức ảnh xuất thần độc đáo các “ngôi sao biểu tình» Bùi Minh Hằng, Trịnh Kim Tiến, cũng như bức hình ghi cú đạp quả tang của đại úy công an Minh trên mặt anh đảng viên CS trẻ Nguyễn Chí Đức… là những chứng tích lịch sử vô giá, được đưa lên trang Facebook cho đương thời và mai sau.
Do giá trị văn hóa nhân văn hấp dẫn của các cuộc xuống đường định kỳ, nhiều người yêu nước trên mọi miền đất nước đã mang trong mình chứng nghiền biểu tình ngày Chủ nhật. Cứ vào cuối tuần họ hồi hộp theo dõi, chờ đón tin tức hình ảnh trên các mạng Dân làm báo, Dân báo, Dân luận, anh Ba sàm, Bauxitet info… Có người có việc đi xa, cứ cuối tuần lại trở về Hà Nội cho kịp dự biểu tình, đàng hoàng, tự tin, kiêu hãnh, mặc cho tiếng dèm pha lạc lõng : “Đồ điên!”, “Vô tích sự!”. Các thanh niên yêu nước ấy còn tự cho mình nghĩa vụ nhất thiết phải có mặt để thay mặt cho các bạn yêu nước Điếu Cày, Phạm Thanh Nghiên, Hà Vũ… và vài chục bạn khác đang “bận» đi tù.
Một tổ chức kiểu hội công dân trên thực tế đang hình thành, chung ý chí bất khuất, chung lòng yêu nước, thương dân, gắn bó với nhau, thương yêu quý trọng bảo vệ nhau, đang nghĩ đến sáng tạo một huy hiệu chung cho mọi người tham gia và ủng hộ biểu tình yêu nước, để nhận ra nhau, kết bạn bền vững, lâu dài. Đó là tập họp ngày càng đông đảo “Những người của dân chúng”.
Gần đây tin từ trong nước cho biết nhạc sỹ Phạm Tuyên từ chối lập hồ sơ khai thành tích để xin Giải thưởng Nhà nước, nhà văn hóa Nguyên Ngọc cũng từ chối, không xin và không nhận Giải thưởng mang tên Hồ Chí Minh, để toàn xã hội thấy việc mọi “xin, cho” - trong đó xin, cho đi biểu tình - đều hạ thấp nhân cách của người xin và kẻ cho đến mức nào.
Trong lòng người dân yêu nước lúc này không có danh hiệu nào, dù là “nhà giáo nhân dân” hay “nghệ sỹ nhân dân”; không có huy chương nào, dù là Quân công hay Sao Vàng, hay Cờ Đỏ; không giải thưởng nào, dù là Nhà nước hay Hồ Chí Minh, có giá trị hơn là danh hiệu “Người của dân chúng” đang dấn thân cho toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, cho cuộc sống an lành của toàn dân.
Bùi Tín

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...
Ngài tự nhận trọn đời ngài chỉ là một nhà sư đơn giản, nhưng sóng gió tiền định đã đưa ngài vào ngôi vị Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14 để gánh vác chức lãnh đạo cả đạo và đời cho dân tộc Tây Tạng từ khi ngài còn thơ ấu. Ngài từ những ngày mới lớn, miệt mài tu học theo lời Đức Phật dạy về hạnh từ bi và trí tuệ, nhưng từ khi chưa đủ tuổi thành niên đã chứng kiến khắp trời khói lửa chinh chiến để tới lúc phải đào thoát, vượt nhiều rặng núi Hy Mã Lạp Sơn để xin tỵ nạn tại Ấn Độ.
Zohran Mamdani tuyên bố tranh cử thị trưởng New York vào tháng 10/2024. Khi đó, phần lớn New York vẫn không biết đến vị lập pháp tiểu bang 33 tuổi này là ai. Ngày 1/7/2025, Zohran Mamdani chính thức đánh bại cựu Thống đốc Andrew Cuomo, chiến thắng vòng bầu cử sơ bộ cuộc tranh cử thị trưởng New York vào tháng 11/2025.
Tồn tại qua hơn hai thế kỷ, Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ chưa bao giờ là một cánh cửa vô tri. Mỗi nhiệm kỳ Tòa để lại một dấu ấn ảnh hưởng đến đời sống người dân. Có nhiệm kỳ, Roe v. Wade1 mất hiệu lực, tòa cắt quyền phá thai khỏi tay người phụ nữ, coi như món nợ trả về từng tiểu bang, tự lo tự liệu. Có nhiệm kỳ, cánh cửa Affirmative Action2 sập lại, đám trẻ da màu nghèo khỏi cơ hội cầu tiến. Có nhiệm kỳ, Tòa thả lỏng súng đạn, cãi vã sân trường cũng đủ gây đổ máu3. Nhưng cũng đã có những nhiệm kỳ Tòa đứng thẳng lưng, bảo vệ người dân buộc Bạch Ốc Nixon phơi ra hồ sơ mật với Pentagon Papers
Nelson Mandela (1918-2013), quán quân Giải Nobel Hòa Bình năm 1993, nhà hoạt động chống chế độ phân biệt chủng tộc bị tù 27 năm, và là vị tổng thống người da đen đầu tiên được bầu trong cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên của nước Nam Phi vào năm 1994, đã từng nói rằng, “Giáo dục là vũ khí có sức mạnh nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới.” Hơn ai hết, Nelson Mandela là người không những hiểu rõ giá trị thực sự của nền giáo dục mà còn áp dụng kiến thức đó trong việc làm thay đổi đất nước và dân tộc Nam Phi của ông. Ông đã dẫn dắt Nam Phi từ một quốc gia ngập chìm trong bóng tối của thù hận, phân hóa và lạc hậu để vươn mình lên trong ánh sáng của đoàn kết, hòa bình và phát triển.
Hoa Kỳ đã tấn công Iran. Chỉ vài ngày sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump gợi ý rằng có thể trì hoãn bất kỳ hành động quân sự nào của Mỹ trong nhiều tuần, ông tuyên bố vào ngày 21/6 rằng máy bay Mỹ đã tấn công ba địa điểm hạt nhân của Iran, bao gồm cả cơ sở bị chôn sâu ở Fordow. Các quan chức Iran xác nhận rằng các cuộc không kích đã diễn ra. Mặc dù ông Trump khẳng định rằng các địa điểm này đã bị "xóa sổ", nhưng vẫn chưa rõ các cuộc tấn công đã gây ra thiệt hại gì.
Jena, Louisiana – một thị trấn 4.000 dân lọt thỏm giữa rừng thông – nơi bảng hiệu đầu làng ca ngợi đội bóng nữ vô địch của bang, nhưng cách đó chỉ ba dặm, sau hàng rào kẽm gai và lời Kinh Thánh treo lủng lẳng, là Trại Giam ICE đồ sộ - do GEO Group điều hành. Nơi đây hiện giam giữ hơn 1000 người – phần lớn chưa từng bị kết tội hình sự, nhiều người chỉ là dân đang xin tị nạn hợp pháp, số còn lại chưa kịp hiểu vì sao mình bị bắt...
Tại sao Trump lại vội vàng ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và chính sách mới như vậy?AI: Có hai lý do.Đầu tiên, tổng thống vội vàng vì nếu có bất kỳ điều gì sai trái xảy ra vào đầu nhiệm kỳ, ông có thể đổ lỗi cho chính quyền trước và nhà nước (những người làm việc cho ông). Nếu để lâu, những điều sai trái sẽ là trách nhiệm của ông, và Trump không thích chịu trách nhiệm.Thứ hai, ông biết trong hai năm nữa, đảng Cộng hòa sẽ mất quyền kiểm soát Hạ viện trong cuộc bầu cử quốc hội và ông sẽ trở thành què quặt. Ông cần phải hoàn thành mọi việc ngay bây giờ. Ông muốn tập trung vào các doanh nghiệp của mình trong hai năm cuối nhiệm kỳ tổng thống,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.