Chỉ một cái nhảy Long đã phóng xuống khỏi chiếc xe buýt, trong lúc nó vẫn còn rướn tới một chút nữa. Cú nhảy hơi sớm làm cho Long loạng choạng, xuýt nữa đã chạm phải một bà đầm già đứng gần bên cái cột chờ xe. Long kịp chống tay lên cây cột sắt tròn nhỏ lấy lại thăng bằng, trong khi bà già trợn mắt lên nhìn. Long cười hì hì xin lỗi:
- Rất rất rất tiếc, grand mom!
Bà già người Mỹ toan phùng đôi má nhăn nheo và đôi môi mỏng dính lên quạt cho anh chàng sinh viên có mái tóc bồng bềnh rất nghệ sĩ một câu tả pí lù nào đó, nhưng Long đã vác chiếc ba lô căng phồng sách vở trên lưng dông mất. Hôm nay Long vui lắm, vì hồi sáng Long đã làm bài thi cuối khóa rất ngon lành. Số dzách nữa là đàng khác. Long chắc mẫm thế nào cũng vớt được ít nhất là cái A lấy lên. Long quyết chí lấy càng nhiều cái A hay A+ càng tốt để thi vào dược khoa. Cái viễn cảnh được đứng trong những phòng thí nghiệm hóa, dược tối tân của trường đại học làm cho Long thấy xôn xao và nôn nao cả ruột gan. Sức nặng của đống sách vở trong chiếc ba lô oằn trên lưng, hôm nay Long thấy chúng nhẹ tênh làm sao.
Đi vừa đến cuối con đường thì Long thấy cái dáng gù gù quen thuộc của ba đang dùng tay kéo chiếc xe nhỏ chất đầy báo biếu. Long cắn môi dưới cảm động nhìn ông già. Ba đã đi làm quần quật tám tiếng suốt ngày, rồi còn cứ nhất định nhận thêm báo đi bỏ. Má cản ngăn thế nào ba cũng không nghe. Ba nói:
- Được thêm đồng nào hay đồng ấy em à.
Má quay mặt đi chỗ khác nói nhỏ:
- Già rồi mà còn ham... tiền, không khéo bị bịnh thì khổ!
Ông già tiến tới một cái nhà có treo một tấm bảng với hàng chữ trông lạnh lùng "Chó rất dữ. Coi chừng!" Vô hay không vô. Ông già ngần ngừ cuộn cuộn tờ báo muốn vắt nó lên cái cổng rào. Nhưng công ty báo chùa cấm không cho làm như vậy và buộc người đi bỏ báo phải ưu ái bỏ báo vào trong cái hộp thư treo gần cửa chính. Mở cửa vào, rủi con chó nó xổng dây nhào ra thì có mà vắt giò lên cổ phóng xịt khói. Công trình cạy cục mần đơn mần từ dẫn vợ con qua được cái xứ sở tự do này, bị chó nó cắn thì còn gì một đời ngang dọc. Gọi là ông già, nhưng ông Lộc chưa phải đã già. Ông chỉ mới suýt soát gần năm mươi mùa lá rụng thôi, nhưng không hiểu sao mái tóc của ông đã bạc trắng. Có lẽ những năm nhục nhằn cay cực trong nhà tù, đói khát, bệnh tật và những ưu tư trầm uất, căm phẫn thế cuộc, vận nước đã đưa ông và những người bạn cùng chiến đấu dưới một màu cờ sa xuống tận cùng đáy vực của muộn phiền. Có lẽ những đêm thức thao dài triền miên mấy ngàn ngày ngục tù đã dần dần lấy mất màu đen trong những sợi tóc còm cõi của ông Lộc. Ông già húng hắng ho. Lạ chưa. Mùa đông đã qua lâu rồi. Bây giờ ông đang hít thở bầu không khí và đắm mình trong ánh nắng chói chang của những ngày đầu hè. Có thể dị ứng thời tiết làm ông ho. Ông bác sĩ người Việt nói, trong mùa xuân bụi bặm và những nấm mốc bào tử bay tùm lum trong không khí đã tấn công bộ phổi héo úa của ông.
Long bước nhanh đến gần ba cầm lấy tờ báo:
- Ba để con...
Hốp một cái, Long mở chốt cái cửa rào và phóng lên bậc tam cấp, bỏ tờ báo vào cái khe cửa. Long nghe tiếng sủa ồm ồm dữ dội của con chó. Trời đất, dường như nó đang ngoạm lấy tờ báo từ phía sau cái khe cửa. Muốn sủa hả, thì ta cho sủa. Long cứ nắm tờ báo thọt ra thọt vô để chọc tức con chó. Con khốn sủa dữ quá làm ông Lộc phải kêu lên:
- Thôi Long, đừng phá người ta!
Long cười hề hề nhảy trở ra:
- Ba để con đi cho, ba về nghỉ đi.
Ông Lộc dịu dàng nhìn con. Chặc, cái thằng lớn xộn. Mới đó mà đã mười năm. Hồi mới qua xứ này thằng cu chỉ là một thằng nhóc gầy khẳng kheo như một cây mía ốm. Giờ đây nó đã cao lớn dềnh dàng. Ông Lộc chỉ đứng ngang cái lổ tai của con mình. Long khoác cái ba lô lên lưng ba:
- Ba đem cái này về nhà dùm con.
Ông già đặt tay lên vai con:
- Sao, thi cử thế nào"
Long đưa ngón tay cái lên:
- Khỏi có chỗ nào chê đi!
Long thấy đôi mắt ba ánh lên niềm vui:
- Ư, ráng học giỏi sau này nhờ tấm thân.
Long cảm động đứng nhìn theo ba mang cái ba lô đi trở ngược lại quãng đường cũ. Cái lưng ông già hơi cong cong. Ba hay kể ngày xưa lúc ở tuổi Long ba đã vác ba lô nặng tới ba bốn chục ký đi vài chục cây số trèo đèo vượt núi là chuyện thường. Long chất thử chừng ba chục ký vào cái ba lô của mình rồi hăng hái định bụng làm một cuộc đi bộ chừng chục cây số coi ra sao. Nhưng chỉ đi chừng không quá một cây số, Long đã nhăn nhó quay trở lại. Ba má mỉm cười bao dung nhìn thằng con trai. Ba cũng kể hồi đó má bồng Long lặn lội đi hàng ngàn cây số ra thăm ba. Xe lửa đông người quá, giống như những con cá mòi chen chúc nhau nằm trong hộp. Có nhiều lúc má một tay ẳm Long, một tay xách chiếc giỏ oằn nặng đồ đi thăm ba, chân co chân duỗi đứng bên cạnh mấy cái giỏ nhốt heo, phân thối, nước tiểu chảy tràn lên chân má. Long có biết gì đâu. Long chỉ ngả đầu lên vai má ngủ say sưa. Long đâu biết lúc đó nước mắt đã chảy ràn rụa trên mặt má. Má ẳm Long đi bộ hàng chục cây số mới vô tới chỗ ba. Ôi, cao cả quá những người vợ, người mẹ Việt Nam.
Long đang kéo chiếc xe tay đi trên lề đường, bỗng có tiếng còi xe inh ỏi và tiếng bánh xe rít trên mặt nhựa buốt óc ngay bên. Long giật mình chới với nhìn ra. Một chiếc xe bóng lộn mui trần kiểu thể thao màu rượu chát cặp sát chân Long. Một anh chàng ăn mặc chải chuốt bảnh bao nhảy ra kêu lên:
- Ê, Long, quăng hết vô thùng rác, leo lên đây tao chở...
Long nhận ra thằng Trúc bạn mình. Cái thằng có khuôn mặt trắng trẻo và nước da mịn màng như con gái, con của ông bà chủ một nhà hàng lớn. Chẳng trách gì mà nó mang cái tên con gái. Nhưng trong trường thì mấy thằng Mỹ cứ ơi ới kêu nó là Truck, có nghĩa là xe chở hàng. Long hỏi:
- Đi đâu"
- Dạ hội cuối khóa. Chu choa, nhiều em lắm, tha hồ mà vi vút nhé.
Trúc cúi xuống mở cái bửng sau lên:
- Mày đưa đống báo tao chở đi thanh toán cho...
Long khoát tay:
- Không được đâu, mày đi một mình đi, tao phải phân phối hết cái chỗ này.
- Chặc, cái thằng.... Mày cứ quăng cha nó hết vô thùng rác ai biết.
Long lắc đầu. Trúc ôm lấy một xấp báo lên:
- Bây giờ mày đi bên này đường, tao đi bên kia, hai đứa cùng làm cho nó nhanh. Xong rồi đi ăn phở miền Tây, tao đói bụng rồi!
Long lạ lùng hỏi:
- Đâu có quán nào tên phở miền Tây ở đây"
- Ậy, mày dốt quá. Phở miền Tây tức là hủ... tiếu Mỹ Tho đó.
- Hủ tiếu Mỹ Tho thì nói là hủ tiếu Mỹ Tho, bày đặt nói là phở miền Tây.
Trúc đã ôm chồng báo sang đến bên kia đường. Long quay lại định nói gì, chợt Trúc kêu hoảng lên:
- Ê, Long coi chừng...
Nhưng đã quá muộn. Long đang lúi húi mở một cái cửa rào, thì bỗng từ dưới mặt đường, một trái vũ cầu phóng tới vũ bão như một viên đạn bắn vào trán Long, khoảng trên chân mày. Một tiếng bóc khô khan và nẩy lửa. Thiếu chút nữa Long đã ngã ngửa ra nhưng đã kịp dựa người vào hàng rào. Long thấy hàng trăm đốm ngũ sắc lập lòe trước mắt, có cảm giác như da trán bị căng ra và nóng như lửa. Một cơn đau chạy rần rật trong đầu, Long máy móc sờ lên chỗ đau. Một cái khối u mềm mềm nổi cộm lên dưới mấy ngón tay Long. Long rên lên trong lòng. Chết rồi, cục u to quá xá. Long bần thần và ngơ ngác cúi xuống lượm trái cầu lên nhìn dáo dác. Hai cô gái mặc quần short áo thun trắng bỏ trong, tay cầm cây vợt vũ cầu đang đứng chết lặng dưới lòng đường. Một cô đang cắn ngón tay cái giữa hai hàm răng trắng và đôi môi nhỏ hồng hồng giương đôi mắt to đen bối rối nhìn Long. Long đoán chính là cô này đã tặng cho Long cú đập nhoáng lửa vừa rồi. Chợt Long đưa tay lên dụi mắt quay nhìn cô gái đứng gần nhất, rồi xoay đầu ngắm cô gái đang cắn môi. Dáng điệu của Long trông có vẻ rất... ngố làm sao ấy, nên hai cô gái bỗng bật cười hinh hích. Họ đã quên mất câu xin lỗi gửi đến cho cái anh chàng mặt nghệch kia mất rồi. Đến lượt Long bối rối cứ tưởng là mình bị nắng chiều chói mắt nhìn lầm. Hai cô gái giống như hai giọt nước. làm Long nhớ đến mấy cô ca sĩ sinh đôi người Việt vẫn thường nhảy múa trên màn ảnh ca nhạc. Trúc đã chạy trở qua bên này đường và cũng giương cặp mắt hơi lồi há hốc mồm chăm chăm về hướng hai cô gái.
Cô gái đứng gần nhất kêu lên:
- Thôi trả trái cầu cho người ta đi chứ!
Trúc giật mình chống chế:
- Nhưng còn cái cục u của thằng bạn tui thì sao"
- Ơ hơ...
Long cười cười ném trái cầu cho cô gái đứng phía đối diện mà Long đoán là thủ phạm:
- Trả cho "người ta" nè...
Cô gái đỏ bừng mặt bẽn lẽn cúi xuống cầm lấy trái cầu, rồi lại ngước lên lí nhí, giọng nhỏ như tơ:
- Cám ơn... anh.
Trúc kéo bạn đi đến gần hai cô gái tươi cười giới thiệu:
- Thôi coi như mình đã làm quen với nhau nhờ trái cầu rồi nhé. Tui tên Trúc. Thằng cục u này tên Long.
Hai cô nàng bấm nhau cười khúc khích, vì bỗng dưng nạn nhân được mang biệt danh là thằng cục u. Cô bạo dạn nhất là cô nàng đòi trái cầu trề môi trông rất xinh và dễ thương:
- Chưa gì mà đã nói là quen, con trai gì mà tên giống như tên con gái!
Cô gái nhút nhát cúi đầu xuống vân vê chéo áo:
- Chị em tên là Ngọc, Thanh Ngọc. Còn em là Bảo Ngọc.
Trúc vỗ tay kêu lên:
- A ha, tên đẹp quá.
Anh chàng gãi gãi đầu suy nghĩ:
- À phải rồi, phải gọi là song Ngọc mới đúng...
Cô chị bĩu môi, giả vờ khoanh tay xoay người nhìn chỗ khác, nhưng có lẽ trong lòng cũng hớn hở lắm, vì người ta khen tên mình đẹp mà. Bảo Ngọc bước lại gần Long lo lắng nhìn chỗ trán bị đỏ ửng:
- Ngọc xin lỗi anh Long nha, cái cục u của anh có đau lắm không" Để Ngọc chạy vô nhà lấy dầu xức cho anh Long nghe"
Chỉ cần nghe được lời xin lỗi ngọt dịu như mật ấy, Long đã thấy cái cục u của mình muốn xẹp xuống ngay rồi, không cần phải xoa dầu gì hết. Trong lòng Long dậy lên một cảm giác xôn xao, tươi mát như mới vừa uống hết một ly nước đá chanh đường. Long ấp úng:
- Không, không có gì, không có sao, khỏi... khỏi dầu.
Trúc cứu nguy cho bạn, đằng hắng:
- E hèm, hai cô song Ngọc đánh cầu nãy giờ chắc khát nước. Sẵn có xe tui mời song Ngọc đi uống nước nhé"
Thanh Ngọc lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu, ba mẹ đánh chết!
- Nếu vậy để tui vô xin phép ba mẹ nghe...
Thanh Ngọc hốt hoảng xua tay:
- Không được, đừng, ba mẹ nghiêm lắm!
Trúc lúng túng quay sang nhìn Long vấn kế. Long móc trong túi quần ra hai tấm giấy nho nhỏ:
- Long tặng Thanh Ngọc, Bảo Ngọc hai cái vé đi xem thi đấu Thái Cực Đạo cuối tuần này. Song Ngọc đi nhé, có bọn Long và Trúc ra đấu nữa. Nếu có song Ngọc thì bọn Long sẽ thắng...
Trúc xoa tay mau mắn cười cười nhìn chiếc xe láng bóng của mình:
- Hôm đó Trúc đến chở nha"
Nhưng cô chị đã lắc đầu quầy quậy:
- Bọn Ngọc không dám đâu, ba mẹ thấy bị rầy chết. Chị em Ngọc đi xe riêng.
Anh chàng con nhà giàu xịu mặt xuống tiu nghỉu.
*
Thi cuối khóa đã xong, Long thấy ngày trôi thật dài. Thời gian sao cứ mãi lững thững, chầm chậm nhích từng giây một không chịu lật sang một ngày mới cho. Long trông cái ngày đi bỏ báo đến, để Long được đi lại trên con đường rợp bóng mát của những hàng cây xanh mướt trong những ngày đầu hè. Từ tận đáy thâm tâm sâu thẳm của mình, Long cảm nhận một nỗi xao động nhè nhẹ, dịu dàng không biết đặt tên là gì. Một niềm ước ao được thấy lại đôi mắt nâu long lanh rụt rè bẽn lẽn, được nhìn lại cái dáng nho nhỏ thon thả của người con gái đang độ tuổi xuân thì. Cho nên ngày hôm sau, khi ông Lộc đi làm về, định vác chồng báo chất lên chiếc xe kéo nhỏ, thì ông nhận ra nó đã biến đâu mất. Ông Lộc lắc đầu chẳng hiểu ra sao cả. Ông Lộc đi vào nhà bếp. Ông cố nhón chân đi thật nhẹ đến sau lưng vợ. Bà đang lúi húi làm cơm chiều. Mùi dầu mỡ, nước mắm, nước tương, hành tỏi thơm lừng. Ông vòng tay ôm lấy bà từ phía sau và áp mũi lên mái tóc hãy còn đen nhánh của vợ. Bà giật mình kéo tay chồng cự nự:
- Cái ông này, không thấy người ta đang bận lu bù sao...
Ông Lộc hít cái mùi thức ăn vướng trên tóc vợ: