Trời Phụ Lòng Người
Dư Nhượng, người nước Tấn, nổi tiếng hiệp nghĩa, túc trí đa mưu, khiến nhiều người kính nể. Nhượng theo phò Phạm Trung Hàng, nhưng không được Hàng tiếp đãi tử tế, bèn tủi buồn thân phận. Lên giọng thở than:
- Khi trước ta ở Liêu Châu, làm chức Giáo đầu, hàng ngày rong chơi ở đường phố, chè chén vui chơi, trải qua biết bao điều thú vị. Thế mà ngày nay lại bị Trung Hàng cho ngồi chơi xơi nước. Không hỏi đến một câu, thì chí cả nam nhi e tan tành trong nước mắt.
Rồi gục xuống mà thở, bất chợt có quan phó tướng là Lương Đống bước vào, tha thiết nói:
- Chủ nhân từ nào tới giờ gặp rượu thì uống, thấy việc thì làm, gặp yếu thì bênh, gặp mạnh thì đả, mà nay… đứt bóng như vầy, là cớ làm sao"
Dư Nhượng nhướng cặp mắt đục ngầu nhìn Lương Đống, buồn thiu đáp:
- Ta mang bầu nhiệt huyết, công tấm lòng thành, quyết tận sức mình đáp trả nợ non sông. Ngờ đâu lênh đênh đến tận chốn này. Sáng ăn điểm tâm, chiều hồ sau câu cá, khiến đêm ngày âm thầm chất chứa vạn đắng cay, cố nuốt giận vào lòng. Ta buồn lòng chợt nghĩ: Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu. Ta là danh tướng mà phải… kiến nhân gian đến bạc đầu - thì so với mỹ nhân - đã thua nhiều lắm lắm!
Lương Đống nghe chủ của mình nói vậy, hiểu được phần nào, nhưng không đành thấy chủ thương đau, bèn vớt vát nói:
- Trời nắm vận mạng con người, mà còn ở dưới mỹ nhân, thì chủ tướng có thua chút chút cũng chẳng nhằm chi hết ráo!
Rồi đảo mắt một vòng thiệt lẹ, khi chắc là chẳng có ai, bèn xích lại gần bên Dư Nhượng, nhỏ giọng nói:
- Trí Bá ở Hàm Dương, nổi tiếng nhân đức, lại biết chiêu hiền đãi sĩ, nên thiên hạ tụ về như trẩy hội. Nay mộng của chủ tướng không thành. Đích không đạt. Đã vậy còn bị người ta cho ngồi chơi xơi nước. Há lại khuất tất mà chịu nhục hay sao"
Dư Nhượng do dự đáp:
- Dù người ta đối đãi với mình làm vậy, mà không nói với họ một lời, lại bỏ mặc ra đi, thì biết khi mô mới thành người quân tử"
Lương Đống biết Dư Nhượng còn chưa quyết đoán, nên hít vội hơi sâu, rồi mới thủng thẳng trải phơi bầu tâm sự:
- Người sống một đời, cỏ sống một mùa. Quyết chẳng có đời thứ hai, thì không thế phí phung thời gian mình có được. Lại nữa, theo lẽ bình thường, thì con người sống đặng tuổi bảy mươi, trừ giờ ăn giờ ngủ, rồi tuổi thơ còn thơ dại, công thêm khoảng trời vất vả với tình yêu, thì tính ra chỉ được khoảng ba mươi lăm năm nơi cõi trần dung tạm, nếu trừ cho thời gian ngụp lặn, bệnh tật ốm đau, thì con số đó còn mất thêm nhiều hơn nữa. Nay chủ tướng chần chờ không định, thì chỉ e võ nghệ sa sút - mà chí cả trượng phu cũng dần tàn mai một - thì trước là lỗi đạo với tha nhân, sau với bản thân cũng có điều không đúng!
Dư Nhượng nghe tiểu tướng của mình giải bày như vậy, liền lấy tay ôm đầu, khổ sở nói:
- Mềm nhũn là cái gốc lập thân, cương ngạnh chỉ gây mầm tai họa. Nay ta bỏ gốc mà… dương phé kiểu này, có đặng không đây"
Lương Đống mạnh dạn đáp:
- Nguyên trước chủ tướng tưởng Trung Hàng là người biết chữ, thì tất nhiên hiểu được lẽ thiệt hơn ở đời. Dè đâu hắn lại cư xử bạc tình đến như thế, khiến tiểu tướng chán cho cảnh nhân tình thế sự, lắm nỗi buồn tênh, nên mỗi khi nghĩ đến lại càng thêm căm tức.
Rồi quyết liệt nói:
- Nghĩ đến người mà người không nghĩ đến mình, còn sợ lo người giận. Chẳng bậy lắm ư"
Nhượng nghe vậy, bèn quyết chí ra đi. Lúc về với Trí Bá, được Bá tiếp đón nồng nhiệt, thậm chí còn muốn mai mối em vợ của mình cho Nhượng nữa. Đã vậy còn nói:
- Phàm sự nhân tình là do người ta tình nguyện. Lẽ nào lại bức bách người ta được. Nay tướng quân khẳng khái tìm về, khiến ta nhộn nhạo tim gan. Thỏa tình trông ngóng.
Mà nói hổng phải chứ người tính thì không bằng trời tính. Nửa năm sau, Trí Bá bị Triệu Tương Tử đánh bại và chiếm mất đất. Lúc ấy, Dư Nhượng kẹt ở vòng vây, không thể nào tiếp cứu, nên khi nghe tin Bá bị Tử đưa về đoàn tụ với tổ tiên, bèn đánh tháo chạy trốn vào rừng. Nhìn lá cây mà thở than:
- Tài trai nên vì người tri kỷ mà bỏ thân, vì người yêu mà bỏ mạng. Ta đây chưa có người yêu, thì phải vì tri kỷ mà… thù ni chơi tới!
Bèn đổi tên họ, ăn mặc tồi tàn, rồi nộp đơn xin làm gia nhân nhà họ Triệu, với ước muốn đợi thời cơ lụi cho Tương Tử vài nhát, đặng trả thù cho Bá. Ngặt một nỗi Triệu say mê chiến thắng, lại có người đẹp kề bên, nên dẫu thu lụn đông sang vẫn chưa có cơ hội nào hết cả.
Một hôm, Tử thấy trong người hơi oải, bèn sai gia nhân đặt tiệc ở vườn hoa, đặng nhậu với mấy em cho thỏa tình thỏa ý. Nhượng biết được, bèn lận con dao Thái lan vào lưng, xăm xăm đi tới. Chẳng may gia nhân của Tử túm gọn được, bèn giải Dư Nhượng đến. Tử cau mặt hét: