Xét lại vần thơ mình sắp khô
Bước vào lục hết cả bàn thơ
Tìm hoài kiếm mãi mà chẳng thấy
Mò túi lấy ra có một tờ.
Tờ thơ viết cũ ý cằn khô
Đi lấy nước dầm ướt hết khô
Một mảnh khăn tay lau chặn lại
Hồi lâu hết ướt lại càng khô.
Hoàng Hôn
*
Một Mai Khi Trở Về
Mai này khi trở về quê cũ
Tôi sẽ đi tìm lại tuổi thơ
Rơi rớt đâu đây mùa bão lửa
Đời tôi giun dế khóc trong mơ.
Mai này khi trở về quê cũ
Tôi sẽ một mình thăm lối xưa
Mấy cụm mai già hoa có nở
Dây trầu của mẹ lá xanh chưa.
Mai này khi trở về quê cũ
Tôi sẽ đi tìm mộ của cha
Cho dẫu sông bồi hay núi lở
Lòng tôi ký ức chẳng phôi pha.
Mai này khi trở về quê cũ
Tôi sẽ nói gì với đám em
Tôi chỉ một thằng anh bỏ ngũ
Hằn sâu trên trán chữ ươn hèn.
Mai này khi trở về quê cũ
Tôi sẽ làm gì với tuổi tôi
Cả một thời xuân xanh đã bỏ
Nhìn lên hiu hắt bóng mây trôi.
Trần Trung Đạo
*
Lối Cũ Vương Buồn
À em hương gió nụ đào
Ẩn trong khóe mắt tình trao ngại ngần
Xuân về nắng rót vàng sân
Áo em hoa trắng bâng khuâng mắt nhìn
Thoáng hương nhẹ gót hài xinh
Em cười mà ý thâm tình không em
Giấc nào đan rối trong đêm
Giấc nào trở mộng đi tìm Giáng Hương
Muộn màng trắng giọt mưa sương
Áo em chiều bước trên đường cát bay
Buồn thôi đêm xót thở dài
Em về lối cũ để ngày quạnh hiu.
Thy Lan Thảo
*
Kỷ Niệm Thu Nhà
Có những buổi chiều buồn nhỏ lệ
Mơ màng đứng ngắm gió cô liêu
Mùa thu xứ lạ về thay áo
Cho những công viên tuổi xế chiều.
Hồn ta như thể một công viên
Hoang vắng, dung nhan cũ, mọn hèn
Mòn mỏi mong thu về trút lá
Màu hoàng kim phế bỏ màu đen.
Hồn ta như thể một công viên
Lạc lõng bên sông biển bạc tiền
Ghế đá, chiều thu, nghe lá rụng
Ngỡ là xao động bước chân em.
Nhìn thu người đến, nhớ thu ta
Với kỷ niệm xưa đã nhạt nhòa
Theo bóng chinh nhân, giờ mạt vận
Tiến về vô định... bước mù lòa.
Màu lá thu rơi: Kỷ niệm vàng
Xóm thôn thì vẫn trắng khăn tang
Rừng đêm, mắt hỏa châu ngời sáng
Soi lối quân đi, bước rộn ràng.
Nhìn thu người, nhớ thu ta
Nhớ núi, thương sông đẹp xứ nhà
Sông núi, thu xưa, thành quán trọ
Cho loài chim, cánh mỏi bay xa.
Lưu Thái Dzo
*
Tạ Ơn
Tạ ơn Thượng Đế đã sinh Bố Mẹ,
Bố Mẹ sinh anh để dành cho em,
Năm tháng thăng trầm thôi đừng nhắc nữa,
Giờ trong tay ta hạnh phúc êm đềm.
Tạ ơn thiên nhiên bốn mùa tám tiết,
Cứ vần xoay cho năm tháng qua mau,
Tạ ơn gió mưa, tạ ơn sông biển,
Tạ ơn duyên tình cho ta gần nhau.
Tạ ơn anh đã giang tay đón nhận,
Em vào đời anh với cả thương yêu,
Khoảnh khắc ấy em biết mình diễm phúc,
Khi anh vỗ về, ôm ấp, nâng niu.
Tạ ơn ai đây những lần giận dỗi"
Anh rất hung hăng - Em giọt vắn, dài.
Ô kìa! Lạ chưa! Anh cười hớn hở,
Thôi mình! Anh xin. Đừng có hờn dai.
Tạ ơn Tình yêu. Tạ ơn tất cả.
Niềm vui nhân lên khi mình cảm thông,
Ai nói ngày nay sống trên xứ lạ
Cần có tiền thôi, không cần tấm lòng"
Hoàng Yến
*
Kỳ Hoa Dị Thảo
Mến tặng Yagoona West staff
Một buổi sáng mùa đông
Không gió mưa lạnh lùng
Không mây mù giăng lối
Một trời đông nắng hồng.
Ta rảo bước đi rong
Cây bên đường trổ bông
Một loài hoa rất lạ
Ta... bâng khuâng trong lòng.
Sáng ra tìm thăm em
Sáng trời đông êm đềm
Kỳ hoa trên đất lạ
Còn em! Ta... chưa quen!...
Rồi ngày tháng dần qua
Bên đường vắng bóng hoa
Ngày ta thăm phố cũ
Ngày em về phương xa...
Tình có cũng bằng không!...
Phố quen quá lạnh lùng...
Phương Tây ta đếm bước...
Em đi về... phương Đông!
Tôn Thất Ly Hương
*
Vườn Xanh
Em đã đến cho vườn xanh trở lại
Bởi vườn xưa cô tịch đã lâu rồi
Những tháng ngày oi ả ở trong tôi
Được hóng mát trong đêm trời biển vắng
Được vơi bớt bao nhọc nhằn cay đắng
Được thả hồn thi mộng của tình yêu
Được ôm em trong dáng vóc yêu kiều
Được hôn em trong nụ hôn nồng cháy
Được thấy em trong tình yêu sống dậy
Quả ngọt đầy hoa nở kín vườn xanh.
Thu Hà
*
Hai Mùa Vu Lan
Kính tặng những người con mất mẹ nhân mùa Vu Lan 2005
Năm xưa tháng bảy đêm rằm
Vu Lan thắng hội hương trầm tỏa bay
Mẹ còn kẽo kẹt trên vai
Đường khuya một bóng đổ dài dưới trăng
Con ngồi tựa cửa băng khuăng
Ngước nhìn lên hỏi chị Hằng… mẹ đâu"
Tháng bảy là tháng mưa ngâu
Mưa rơi trong mắt, mưa sầu trong tim…
Chuông chùa đổ nhịp êm êm
Nguyện đường giờ chắc đã thêm đông người
Từ khi cất tiếng chào đời
Con không nghe được những lời mẹ ru
Cha đi vào chốn nghìn thu
Má hồng mẹ phải đánh đu với đời
Bán buôn mẹ tính lỗ, lời
Nuôi con chẳng quản dù đời gian lao
Bán trầu rồi lại bán cau
Nhưng không bán được nỗi đau quê mình
Bao nhiêu người đã hy sinh
Mẹ mua kim chỉ vá tình thế gian
Đêm nay mây bạc trăng vàng
Mẹ còn lặn lội bán hàng đường xa
Bán tương, bán đậu, bán cà
Bán trong nắng sớm, bán qua mưa chiều
Con mơ mình thành cánh diều
Có đôi mắt sáng dõi theo bóng người
Con bay lơ lửng giữa trời
Mẹ đi lững thững giữa đời gian nan
Nhà bên con Trúc , con Trang
Được mẹ chúng dắt cầu an lễ chùa
Ra về còn được quả dưa
Được bông hồng nhỏ cài vừa áo xinh
Con ngồi thui thủi một mình
Nghe dòng máu chảy, thắm tình mẹ yêu
Chập chờn giấc ngủ buồn thiu
Chợt nghe có tiếng mẹ kêu… Lễ chùa…
Trên cao trăng đậu bẹ dừa
Mẹ buông gióng gánh để bừa trước sân
Hai mình, hai bóng dưới trăng
Cầm theo một bó hoa sen trắng hồng
Không gian phảng phất hương trầm
Cổng chùa đã đóng âm thầm từ lâu
Mẹ, con ngơ ngác nhìn nhau
Mẹ như hối tiếc, xoa đầu con ngoan…
Năm sau Đại Lễ Vu Lan
Mình đi chùa sớm, nghỉ hàng một hôm
Con cười chia bó hoa thơm
Mẹ cầm hoa trắng, con ôm hoa hồng
Hướng vào chánh điện bên trong
Cùng nhau qùy xuống thành tâm nguyện cầu
Con cầu mẹ được sống lâu
Chờ ngày khôn lớn con hầu báo ơn
Đường đời lắm lúc trợt, trơn
Con cần mẹ dắt qua cơn nguy nàn
Hôm nay cũng lễ Vu Lan
Mẹ không còn ở thế gian nữa rồi
Năm xưa mẹ chẳng giữ lời
Bỏ con côi cút giữa đời bơ vơ
Tuổi con dạo ấy còn thơ
Vu Lan báo hiếu mãi chờ lớn khôn
Đêm nay mưa gió trong hồn
Ngước nhìn Phật Tổ, mộng chôn theo người
Em kia có mẹ vui cười
Con không còn mẹ, hoa tươi trắng màu
Nhìn hoa lòng chợt buốt đau
Mẹ ơi, con mẹ nghẹn ngào… lệ rơi….
Hoa Hướng Dương - San Jose
*
Dị Mộng
Trong mơ
Anh thấy
máu tình yêu
đã đổ
Mắt anh đỏ kè cá mập
Lội vòng vòng
quanh em
Là nạn nhân thảm thiết
Khó thoát
Và đương nhiên khó thoát
Anh bắt đầu vươn nanh cấu xé
Thân xác em tan vỡ
Con tim em tan vỡ
Và cuối cùng
Linh hồn em tan vỡ
Máu em
đỏ cả đại dương
ghê rợn
và ghê rợn
Khiến anh
bừng tỉnh dậy
Nhìn đại dương
Đầy hoa sen nở rộ
trên những lá
Đầy hạt sương lóng lánh như ngàn sao kim cương
Và tâm hồn anh vẫn hoảng hốt
Vì ân hận
Và sục sạo người mơ
giữa đại dương
tan tành.
Anh Hạ
*
Về Với Anh
Đầu tuần trời đổ cơn mưa
Gió xuân se lạnh đẩy đưa nỗi niềm
Dẫu rằng em cố gắng kiềm
Nhưng sao ngăn được con tim cất lời
Đêm nay em đợi người ơi
Tự phương trời đó có còn nhớ em"
Ước gì em có thể đem
Thời gian bán bỏ để thêm vài ngày
Tim em đang cảnh tù đày
Vì anh phương khác, ngày dài mình em
Dẫu rằng chỉ một vài đêm
Anh em tương ngộ tiếng êm thốt trào
Lòng này vẫn mãi nôn nao
Anh ơi gắng đợi, em về với anh.
Gấu Con - Inala
*
Hoan Nghênh Tặng Ông Jerry Kiley
Kính tặng ông Jerry Kiley, cựu chiến binh Mỹ, người đã tạt rượu vào thủ tướng Việt cộng Phan Văn Khải và thượng nghị sĩ John McCain vào đêm 21.6.05 tại phòng khánh tiết của khách sạn Mayflower để phản đối với ý nghĩa là rượu để tượng trưng cho máu của người dân Việt Nam và của những chiến binh Hoa Kỳ đã chết dưới tay Việt Cộng.
Đồng bào người Việt rất hoan nghinh,
Ông bạn Kiley cựu chiến binh.
Biểu lộ thân tình người chiến hữu,
Phơi bày thiện chí bạn đồng minh.
Đã nêu chính nghĩa, nêu chân lý,
Còn tỏ hùng tâm, tỏ nhiệt tình.
Dứt khoát lập trường là chống Cộng,
Đồng bào người Việt rất hoan nghinh!
Cô Gia
*
Thức Ăn Độc Hại
Theo bản kiểm nghiệm của Viện Vệ Sinh y tế công cộng ở Việt Nam thì đa số mặt hàng thực phẩm đều không đạt chất lượng. Vì hám lợi, người sản xuất đã dùng cả bột nở trong kỹ nghệ cao su để làm bánh mì, dùng thịt “phế liệu” để làm chả lụa, pha urê vào nước mắm để tăng độ đạm... Người ta đang hỏi: Đám quan chức kiểm phẩm lãnh lương để làm gì" (SGT số 424).
Vệ sinh thực phẩm chẳng an toàn,
Trách nhiệm thuộc về đám cán quan.
Chúng bận chăm lo điều ước muốn,
Họ đang thực hiện mộng giàu sang.
Đâu hay mầm bệnh trong quà bánh,
Chẳng biết nguy cơ tại món hàng.
Dân chúng đã tiêu dùng mỗi bữa,
Làm sao tránh được bệnh tràn lan"!
Trường Xuân Lão
*
Đừng Đừng
Ai về Hà Nội thăm qua
Cho tôi gửi lá thơ ca giặc Hồ
Tiếp lời cùng đám mặt mo
Đừng đừng nối gót theo Hồ giặc xưa
Cái tên giặc, rõ quá thừa
Dựng thần, dựng thánh đánh lừa dân thôi
Cướp công, cướp của, cướp đời
Rồi ra sự thể nhất thời ai!" (thắng ai)
Nằm trơ xác mắm thài lài
Mặc mùi thối rữa hại đời nhân dân
Mẹo lừa lộng giả thành chơn
Chính danh cơ quốc, tô sơn thánh hiền
Đã làm dân tộc đảo điên
Sáu mươi năm mãi tạo phiền nhân gian
Nhớ thời cơ nghiệp Thành Thang
Một tay Đắc Kỷ phá tan sơn hà
Ngày nay nước Việt Nam ta
Thụt lùi, tụt hậu bởi ma giặc Hồ
Hết thời hậu ủng tiền hô
Bởi vì mặt chuột như đồ cuồng điên
Quen mồm chủ nghĩa thần tiên
Cúc cung Cộng sản như Thiên Đàng trần
Quây quần đáo để lòng dân
Chán chường hai ngả, cõi âm đây mà
Mịt mù cơ nghiệp ông cha
Yêu tinh quản lý, đảng ma độc hành
Vang trời ong sắt, ong đinh
Chia nhau từng mảnh đất dành đảng viên
Quản quan đầy lút túi tiền
Lời rằng tiền có mua tiên dễ dàng
Dân nghèo đói rách lang thang
Xin cơm đỡ bữa, công an đớp liền
Dẫy vào cò đỏ, cò đen
Nhả cho chút cá ngâm phèn tuần đôi
Kia cò lửa, nọ cò mồi
Đều là chiêu thức hại đời nhân dân
Bài thơ khuyên đảng đừng đừng.
Hoàng Hôn
*
Thân Gởi Anh Nam Man
Lâu ngày không gặp bác Nam Man
Buồn quá nên tôi gởi mấy hàng
Kính chúc gia đình anh hạnh phúc
Lúc nào cũng hưởng cảnh giàu sang
Còn tôi thì vẫn không thay đổi
Cuộc sống như xưa tạm vững vàng
Hy vọng có ngày ta hội ngộ
Cùng nhau “thơ thẩn” chuyện nhân gian.
Phương Hoài Sơn
*
Chính Khí
(Cảm xúc sự hy sinh vì chính nghĩa của tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo trong ngày 5-8-2005 tại An Giang vừa qua)
Dòng chính khí, sẵn nằm trong tôn giáo
Thức tình người, nợ nước nặng đôi vai
Yêu non sông, trăn trở tháng năm dài
Lòng bất khuất, chìm sâu trong xương tủy
Chốn phong ba, không đành lòng yên nghỉ
Tấc dạ hoài, thổn thức với non sông
Nhìn tha nhân bao đau khổ chất chồng
Tâm khắc khoải, hồi kinh không trọn vẹn
Thương quê hương, bước dồn cơn uất nghẹn
Máu chân tình nhuộm thắm nẻo quan san
Mang lửa thiêng, thiêu đốt mộng tham tàn
Tình dân tộc thấm trong từng hơi thở
Vì chữ "Nhân" cõi lòng luôn rộng mở
Tình San Hà réo gọi tấm lòng chung
Mong thế nhân thẳng như Bách như Tùng
Xin trí thức không uốn cong ngòi bút
Thắng bản ngã, dẫu tâm rời thế tục
Sắc là không, sao vẫn mãi nặïng lòng"
Cõi đau buồn khắc khoải giữa cùm gông
Hờn sông núi quyện câu kinh tiếng kệ
Ai là kẻ lánh xa, hèn nhân thế
Hãy quay về đốt lửa ấm lòng nhau
Cùng chung lưng, tan cuộc thế bể dâu
Bi trí dũng, sáng soi dòng thanh sử.
Phạm Thanh Phương
*
Niềm Tin
Anh gọi Đường Chiến-Đấu,
Ta là người Việt Nam
Anh có gì để giấu
Khi ta người rất tham"
Việt Nam ơi! Việt Nam!
Thơ có là vũ-khí"
Cho ta viết như làm
Không ru người mộng mị
Anh vẫn ngời niềm tin
Sao ta còn lúng-túng
Tâm đã quyết giữ gìn
Đường muốn đi phải… bước
Anh là anh bất-diệt
Ta là ta mong-manh
Anh chờ mong đất Việt
Ta vẫn chí chưa thành
Anh lẩn-quẩn nghi-ngờ
Ta thành kẻ khù-khờ
Thương dân mình địa ngục
Sao ta hồn vẫn… thơ
Mộng tang-bồng hồ thỉ
Ai đội đá vá trời
Ta một lòng chung-thủy
Sao buồn hoài" Chao ơi!
Ý Nga
*
Lời Trăn Trối
Xin phủ cho tôi lá cờ Tổ-Quốc
Lá cờ vàng pha máu đỏ ba miền
Lá cờ vàng nhuộm máu giống Rồng Tiên
Ban cho tôi đặc ân này lúc chết.
Thuở chiến chinh đã không tròn khí tiết
Hưởng ơn dân mà chưa trả nợ dân
Thẹn lời thề xưa, đứng trước ba quân,
Khi giặc đến thành không giữ được!
Thân chiến bại, lòng quặn đau mất nước!
Còn lời nào để bào chữa, nguyên do
Trách nhiệm không tròn: mang lại ấm no,
Cho muôn dân, trên đôi vai oằn nặng.
Đừng chôn tôi trong nghĩa trang, huyệt lạnh!
Vì nơi đây tôi sẽ mãi cô đơn,
Trả tôi về tro bụi, sạch oán hờn
Để gặp lại bao bạn bè chiến-hữu.
Khi tôi chết, chỗ tôi về vĩnh cửu
Nơi TƯỢNG nỗi chờ, bao nỗi "TIẾC THƯƠNG"
Cho tôi về lại mảnh đất quê-hương
Nơi máu xương đã bao đời bồi đắp,
Trong tim tôi đậm màu cờ TỔ-QUỐC
Nền lá cờ: Giòng máu Việt da vàng,
Bắc, Trung, Nam : màu máu đỏ vinh quang
Từ dựng nước bốn ngàn năm đuổi giặc.
Du-Yên
*
Tổ Quốc Tôi Yêu
Ôi Tổ Quốc! Xứ người con rơi lệ
Hướng về Nam mà nặng một niềm đau
Nhìn cộng nô cắt đất dâng cộng Tàu
Con thổn thức thương quê, lòng căm hận.
Dù nơi đây đồng bào lên cơn giận
Nhưng cũng buồn trên biển nhớ mênh mang
Ôi! Đau lòng nhìn lại cảnh giang san
Quê hương Mẹ vẫn ngút ngàn xơ xác.
Bởi cộng nô tam vô, gian ác
Muôn dân nghèo ngơ ngác cảnh lầm than
Nguyện cùng dân quét sạch lũ bạo tàn
Tay siết chặt dân làng ta quật khởi.
Hờn vong quốc mối hận sầu cũng bởi
Lũ giặc Hồ phản bội dân Việt ta
Đồng bào ơi! Hãy giành lại sơn hà
Đưa con trẻ hoan ca lòng đất Mẹ.
Cùng đoàn kết xứ người gây mạnh mẽ
Anh cùng tôi phất lẹ lá Cờ Vàng
Ta vươn mình trong khí thế hiên ngang
Tình dân tộc đặt ngang tình cốt nhục .
Người chiến sĩ Cộng Hòa không khuất phục
Chí kiên cường làm tỏ rực non sông
Nam, Phú, Vĩ, Hưng, Hai, Cẩn một lòng
Thà tuẫn tiết không đầu hàng phỉ tặc.
Nơi quốc ngoại các anh ....toàn uyên bác !
Hận quê Cha ghi tạc, hãy chung lưng
Cùng dân làng đồng khởi quyết phục hưng
Cho đất Mẹ sớm mừng nền Dân Chủ.
Phạm Hoài Việt
*
Chết Như Người Việt Nam
Em bị giết ở Florida
Anh tự thiêu ở Indonesia
Chị xác trôi trên biển
Cha chết trong rừng già
Ai khóc ở ven sông
Con cò trắng nhớ mong
Mười bảy năm gánh gạo
Đời như chiếc lưng cong
Người nước Mỹ về thăm
Chuyện cũ thành xa xăm
Nhớ gì chăng quá khứ
Well, it’s been a long time...
Kẻ về từ Hong Kong
Mang theo cả mùa đông
Không đeo gì vẫn nặng
Không buồn sao mưa giăng
Em chết ở Florida
Em chết vì màu da
Anh chết từ trại cấm
Anh chết vì tự do
Người chết không ai hay
Người chết trong đêm nay
Mang vết thương quá khứ
Máu rỉ vào tương lai
Chết như người Việt Nam
Trại cấm hay rừng sâu
Bên này hay bên nớ
Một nỗi buồn như nhau.
Trần Trung Đạo
*
Đòn Cân Não
Kính họa vận bài “Nỗi nhục chia hai” của Cô Gia đại gia ở mục “Thơ thẩn mà chơi” trong SGT số 424 nói về ông Jerry Kiley, cựu chiến binh Mỹ tạt rượu vào Phan Văn Khải và John McCain vào ngày 21.6.05 ở phòng khánh tiết của khách sạn Mayflower.
Tạt rượu vào hai “bẻn mẹt” đây,
Mần cho chúng nó tỉnh người ngay.
Đồng hương tớ chịu ghê, anh cả,
Mụ vợ em khen quá, chú mày.
Hẳn cái “mông xừ” John bực lắm,
Và thằng cốt đột Khải sùng thay.
Đây là cú đánh đòn cân não,
Hy hữu vô cùng, chẳng có hai.
*
Việt Cộng Hù Xiêm La
Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin “Cộng Sản âm mưu soạn thảo hiệp ước dẫn độ với Thái để đưa anh Lý Tống về VN xử” (SGT số 423).
Lý Tống giờ đang chịu án tù,
Mà thằng Uông nó vẫn hiềm thù(*)
Mang đầu tới Thái đem lời dọa,
Vác mặt qua Xiêm kiếm chuyện hù.
Có thế mà mần ông sợ hả,
Chỉ vầy đã khiến bác teo ru.
- Hừ! Cho dẫn độ về thì biết,
Tớ sẽ oánh ông chết bỏ bu.
(*) Uông Chu Lưu, bộ trưởng tư pháp VC
*
Hồ Công Tử Nổi Giận
Kính họa vận bài “Ý kiến Ý ong” của Hồ Công Tử đại gia ở mục “Thơ thẩn mà chơi” trong SGT số 424.
Vì tin nước lã khuấy nên hồ,
Chúng mới thò tay quậy riết vô.
Thiệt giận sao đâu ba đứa nhóc,
Nên sùng quá ể mấy thằng nhô.
Giờ thì hư việc chuồn đâu mất,
Lúc đã lỡ cơ trốn ở mô.
Công tử thấy vầy công tử giận,
Toan phang chúng nó khúc chày vồ.
*
Có Phải Cháu Bà Trưng"
Nghe đâu có đám cháu con bà,
Dạo đó lên đài “đía” dữ ha.
Sinh hoạt cộng đồng không hưởng ứng,
Mục tiêu tranh đấu: chẳng tham gia.
Chủ trương lập hội: vì tương trợ,
Tôn chỉ ra quân: để nhẩn nha.
Còn định bắt giò “quan thái thú”...
Để gây chia rẽ cộng đồng ta.
*
Xin Đừng Chọc Nam Man
Bà con cứ ngó lũ này đi,
Lớn nhỏ đâu ra cái thá gì.
Lại dám chê em thằng mọi rợ,
Rồi còn mắng tớ đứa man di.
Quên mình cũng thuộc phường vô đạo,
Tưởng họ khác hơn bọn bất nghì.
Có bữa em sùng em “thẻo” hết,
Cho nhà hàng nấu món cà ri.
*
Đứa Nam Man Hứa Với Ông...
Cái vụ này em hứa bỏ công,
Cùng vài thân hữu tiếp tay ông.
Lôi ra đứa núp trong đoàn thể,
Điểm thẳng tên chui giữa cộng đồng.
Nếu để lâu ngày e chẳng đặng,
Bằng chờ ít bữa sợ không xong.
Vậy ông cứ vững lòng, yên trí,
Cái vụ này em hứa bỏ công.
Nam Man