Hôm nay,  

Một Thái Độ Trịch Thượng?

16/02/201000:00:00(Xem: 10311)

Một Thái Độ Trịch Thượng"

Vũ Linh

...chống phe cấp tiến thì chỉ bị chửi là ngu xuẩn, chưa đến nỗi bị xử bắn...

Trong suốt ba năm qua, từ ngày nhân vật Barack Obama xuất hiện trên chính trường Mỹ, chúng ta đã có dịp đọc và nghe không biết bao nhiêu lời ca tụng về sự thông minh xuất chúng của ông.
Ông Obama được giới truyền thông cấp tiến và những người ủng hộ thổi lên tận chín từng mây. Không còn là một người bình thường mà là một siêu nhân, nói như Chris Matthews của đài truyền hình MSNBC, "chỉ giáng thế một lần trong một thế hệ". Và chúng ta phải lấy làm vui mừng vì được sanh cùng thời với ông để có cái may mắn và vinh dự được ông dẫn dắt qua những chông gai của cái thế gian ô trọc này. Không cần làm bất cứ gì, mà chỉ mới nói vài câu là đã được dân Mỹ tặng cho Tòa Bạch Ốc, và dân Âu Châu tặng cho giải Nobel.
Sau khi các ứng viên Dân Chủ liên tục bị dân Mỹ mời về vườn tại Virginia, New Jersey và Massachusetts, TT Obama lên tiếng, khiêm tốn nhìn nhận ông đã làm lỗi. Ông nhận tội là đã nói chưa rõ ràng cho dân Mỹ hiểu cái viễn tượng của nước Mỹ “hoành tráng” do ông lãnh đạo. Mặc dù ông đã là tổng thống xuất hiện nhiều nhất trên truyền hình, họp báo, họp với tổ dân phố, nói nhiều nhất, đi công du nhiều nhất, trong nước cũng như khắp thế giới... Ông giải thích thêm lý do dân không hiểu là vì những vấn đề này khá “phức tạp” (complex), hay nói nôm na ra, ông xác nhận dân ngu khu đen không thể hiểu được những vấn đề “phức tạp” của đất nước.
Nói cách khác, như trên cột báo này đã viết, ông nhận tội đã đối diện với một khối dân hết sức chậm tiêu, nói mãi mà vẫn chẳng hiểu mô tê ất giáp gì.
Ký giả Charles Blow của báo New York Times -chứ còn báo nào nữa"!- cho rằng tổng thống không hiểu được là phải nói một cách giản dị cho đám dân tầm thường (not understanding the necessity of speaking in the plain words of plain folks). Anh ta khuyến cáo một cách rõ ràng hơn, và không một chút mỉa mai: lần sau tổng thống đọc diễn văn, phải có người gõ vào mắt cá chân của ông và nói “Tổng thống ơi, chúng tôi ở dưới này đây” (the next time he gives a speech, someone should tap him on the ankle and say, 'Mr. President, we're down here’).
Làm ta nhớ lại một “huyền thoại”: “Bác” Hồ ngày xưa viết diễn văn, rồi đưa cho một anh tà lọt đọc, anh này hiểu thì “Bác” mới đọc cho quần chúng. Tức là “Bác” coi trình độ của dân chỉ là ở cấp tà lọt. Obama ngày nay chắc cũng chẳng khác gì nhiều.
Giới cấp tiến Mỹ cũng như Việt tỵ nạn nức nở ca tụng không biết chán “khẩu khí thiên phú” và tài lãnh đạo xuất chúng của TT Obama, chẳng những xứng đáng là nhà lãnh đạo tài ba lỗi lạc nhất lịch sử Mỹ, mà còn xứng đáng “lãnh đạo thế giới” nữa cơ.
Khẩu khí thiên phú như thế nào không biết, chỉ biết cách đây ít tuần, báo chí đã chụp hình TT Obama vào trong một lớp tiểu học thăm học trò, nói đôi câu với các em. Vậy mà cũng không xuất khẩu được câu nào, mà chỉ biết chăm chú đọc qua cái màn ảnh teleprompter. Khẩu khí trời cho, nhưng có lẽ hôm đó trời đi vắng quên chưa cho Obama khẩu khí trước khi ông tới trường học. Danh hài Jon Stewart, chuyên gia chê chọc bảo thủ và Cộng Hòa trên The Daily Show của đài truyền hình Comedy Central, cũng phải đặt câu hỏi “Phải đặt một cái bục và cài đặt máy truyền diễn văn trong một lớp sáu” cho tổng thống" (You set up a presidential podium and a teleprompter in a sixth-grade classroom")
TT Obama có lãnh đạo thế giới hay không thì không biết vì hình như chưa ai hỏi ý kiến thế giới cả - chỉ biết là ông đang vật lộn với chuyện lãnh đạo một nước Mỹ mà chưa xong. Cả ba lần TT Obama đi vận động cho đàn em Dân Chủ tại Virginia, New Jersey, và Massachusetts gần đây, đều được dân chúng địa phương cám ơn, mời đi về Tòa Bạch Ốc thay đổi lại chính sách dùm, để họ bầu ứng viên đối lập Cộng Hòa. Hiện nay, chưa tới một nửa dân Mỹ (47%) cho rằng TT Obama làm được việc.
Thật ra, thái độ sùng bái Đấng Tiên Tri Obama như một thiên tài trí tuệ tuyệt đỉnh không còn ai hơn - và nâng ông lên ngang hàng với một bà tự xưng là Vô Thượng Sư - không phải là hiện tượng mới lạ trong chính trị Mỹ. Trên thực tế, ngay từ sau Đệ Nhị Thế Chiến cho đến nay, ta đã nhận thấy một hiện tượng rõ nét: phe Dân Chủ cấp tiến là lò sản xuất ra trí thức thiên tài, những nhà nhân bản đạo đức, trong khi khối Cộng Hòa bảo thủ thì lại là ổ chứa những rác rến xã hội, không là Mỹ ruộng u mê thì cũng thối nát, không thối nát thì cũng cường hào ác bá hay kỳ thị. Không chỉ có tổng thống không đâu, các phó tổng thống và ứng viên tổng thống hay phó tổng thống cũng vậy thôi.
Đây nhé:
Trong phe Cộng Hoà bảo thủ, ta có các tai họa:
- TT Eisenhower là tay võ biền vô mưu, mặc dù đã lãnh đạo toàn thể quân đội đồng minh chiến thắng trục phát xít Đức Ý trong Đệ Nhị Thế Chiến.
- TT Nixon thì chỉ là tên vô lại, gian xảo, phải từ chức trong ô nhục, dù ông xuất thân bần hàn, tay trắng làm nên sự nghiệp, từ dưới lên trên.
- TT Ford thì được mô tả như là tay chân của Nixon, một người không thể vừa đi vừa nhai kẹo cao su được vì không thể làm hai chuyện một lúc, dù trước khi làm tổng thống ông đã là Chủ Tịch Quốc Hội trong nhiều năm.
- TT Reagan chỉ là anh tài tử đóng những vai cao bồi hạng tồi, dù đã từng là Thống Đốc California, tiểu bang lớn nhất của Mỹ (California dường như là tiểu bang vớ vẩn nhất Mỹ, hết tài tử cao bồi đến tài tử lực điền Schwarzenegger lên làm thống đốc!)
- TT Bush 41 (cha) chỉ là một công chức ba phải, không thọ hơn được một nhiệm kỳ.
- TT Bush 43 (con) thì hết chê, chỉ là tay cao bồi, con ông cháu cha, đệ tử lưu linh, đã phá tan nát nước Mỹ.
- Phó TT Cheney của Bush thì chỉ là cánh tay nối dài của các tài phiệt dầu hỏa.


- Phó TT Agnew thì tham nhũng và mafia hơn cả ông xếp Nixon, đến độ phải từ chức.
- Phó TT Quayle của Bush cha là đối tượng của cả ngàn câu chuyện bới móc chế diễu như một tên ngáo, ngáp phải ruồi.
- Các ứng viên tổng thống Bob Dole và McCain thì chỉ là những ông già lẩm cẩm.
- Còn ứng viên PTT Sarah Palin thì miễn bàn: một mụ nhà quê ngớ ngẩn nhất trần gian, có mấy tiết mục trong bài diễn văn cũng phải ghi vào lòng bàn tay như chị vú đi chợ sợ quên.
Còn bên Dân Chủ:
- TT Kennedy (DC) thì khỏi nói. Một thứ thần đồng xuất thân từ Harvard, tổng thống trẻ nhất lịch sử Mỹ, mặc dù bị Khruschev xỏ mũi như tay mơ.
- TT Johnson: lãnh tụ vĩ đại nhất của quốc hội, một ông vua của các thủ thuật  chính trị, mặc dù bị kẹt không gỡ ra được trong chiến tranh Việt Nam.
- TT Carter, một nhà nhân bản, học giả uyên bác, kỹ sư nguyên tử học, doanh gia triệu phú về đậu phọng, giải Nobel Hòa Bình, dù chỉ làm TT đúng một nhiệm kỳ sau khi đưa nước Mỹ vào tình trạng sa sút trên mọi phương diện.
- TT Clinton, cũng lại là một tổng thống trẻ nhất, người thông minh tuyệt đỉnh từ trường Yale, đã được học bổng Rhode Scholars, có lẽ chỉ thông minh kém bà vợ Hillary thôi.
- PTT Al Gore, người tự nhận đã “sáng chế” ra internet!!! Cũng giải Nobel. Cũng là người có viễn kiến nhìn thấy mối nguy hâm nóng địa cầu trong mấy thế kỷ nữa (trong khi chờ đợi thì quý độc giả ở khắp nước Mỹ chịu khó mở máy sưởi cho mạnh hơn và nhớ đừng ra khỏi nhà trong các cơn bão tuyết từ miền Đông Bắc nước Mỹ tới tận miệt Texas).
Và bây giờ là Đấng Tiên Tri của thế kỷ 21!
Đó là những hình ảnh mà giới truyền thông đã phổ biến trong quần chúng từ cả nửa thế kỷ nay. Chẳng phải một vài chính khách lãnh đạo không mà cả đảng Cộng Hòa đều như vậy.
Cách đây ít ngày, ký giả Steve Benen viết trên báo Washington Monthly một bài có tựa là “Dân chúng đang tưởng thưởng cái ngu xuẩn của Cộng Hòa” (The Public Is Rewarding GOP Idiocy): đảng Cộng Hòa cả năm qua đã hành xử như trẻ con, bạt mạng và bất bình thường đang giỡn chơi với diêm quẹt, và vui thú chơi đùa trước xe cộ lưu thông (Republicans have spent the last year acting like children - reckless, disturbed children who fiddle with matches and take pleasure in playing in traffic).
Dĩ nhiên là thái độ miệt thị đối lập đó cũng lan qua giới “cấp tiến” tỵ nạn!
Gần đây, kẻ viết này đọc được bài của một người ca tụng TT Obama đã can trường... đơn thân độc mã đến hang cọp của Cộng Hòa (TT Obama đáp lời mời tham dự cuộc hội thảo của các dân biểu và nghị sĩ Cộng Hòa), để rồi kết luận những người chống lại Obama chỉ có thể là những người chẳng hiểu Obama nói gì, hay hiểu mà vẫn chỉ trích để “thỏa mãn tự ái cá nhân hay che đậy kiến thức nông cạn của mình”. Có lẽ phải làm như những người cấp tiến, cúi rạp người phủ phục dưới chân Đấng Tiên Tri thì mới chứng minh được là mình không có tự ái cá nhân hão!
Gần đây tờ Washington Post có đăng bài phân tích dài của Gerard Alexander, giáo sư chính trị học của Đại Học Virginia, dưới tựa đề “Tại sao cấp tiến lại quá trịch thượng như vậy"” (Why Liberals Are So Condescending") Ông viết “hơn xa giới bảo thủ, hình như giới cấp tiến Mỹ đã tin chắc rằng cái nhìn của họ là đúng, hiển nhiên, và dựa trên dữ kiện và lý trí, trong khi quan điểm bảo thủ chẳng những sai mà còn không chính danh, giáo điều và không xứng đáng được cứu xét một cách nghiêm chỉnh” (… American liberals, to a degree far surpassing conservatives, appear committed to the proposition that their views are correct, self-evident, and based on fact and reason, while conservative positions are not just wrong but illegitimate, ideological and unworthy of serious consideration). Xin lỗi là phải trích nguyên văn khá dài để độc giả lãm tường!
Ông Alexander này cũng nhận định rằng với phe cấp tiến thiên tả thì các lãnh tụ Cộng Hòa chỉ là những tên ma giáo lừa gạt quần chúng (crass manipulators), trong khi những người đi theo họ chỉ có thể là ngu xuẩn (stupid).
Nói nôm na ra cho bà con nông cạn dễ hiểu thì đối với khối cấp tiến Mỹ (và bây giờ đã lan qua giới cấp tiến tỵ nạn), những người khác ý kiến với họ chỉ có thể là những người ngu xuẩn hay khuyết tật tâm thần.
Nếu như vậy thì tại sao gần đây cử tri Mỹ lại liên tục ủng hộ phe bảo thủ và bác bỏ phe cấp tiến nhỉ" Diễn đàn điện tử khuynh tả Slate có câu trả lời chắc nịch: vì quần chúng Mỹ trẻ con và u mê (childish and ignorant American public).
Cái cao ngạo này không có gì đáng ngạc nhiên khi ta nhìn vào hai thành phần cột trụ của cấp tiến:
- giới thượng lưu trí thức: giáo sư và sinh viên các đại học lớn trong Ivy League như Harvard, Yale, MIT… hay bác sĩ, luật sư… Họ đều cho mình là siêu trí thức, học nhiều hiểu rộng nên thấy được chân lý tuyệt đối. Khác biệt ý kiến với họ chỉ có thể là những kẻ “hiểu biết nông cạn”, nếu không là ngu xuẩn.
- giới truyền thông: là những người biết hết chuyện đời, làm nghề cầm bút để dạy bảo thiên hạ. Khác ý với họ chỉ có thể là những học trò dốt.
Trong một xã hội dân chủ như Mỹ, thái độ trịch thượng vô lối ấy quả là chuyện lạ. Khác biệt chính kiến và tôn trọng sự khác biệt phải là nền tảng của dân chủ. Nhưng với phe cấp tiến, chuyện này không thể có được. Làm chúng ta không khỏi nghĩ đến các “Bác” Mao và Hồ. Khâm phục tư tưởng Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông rồi phủ phục dưới chân các Bác và trước Đảng mới là biểu hiện của thông minh, tiến bộ và yêu nước. Còn chống đối hoặc không đồng ý với các Bác và Đảng chỉ có thể là kẻ ngu xuẩn phản động.
Cũng may là ở xứ Mỹ này, chống đối phe cấp tiến thì chỉ mới bị chửi là ngu xuẩn thôi, chưa đến nỗi bị xử bắn. Nếu không thì kẻ viết này đã nằm dưới cỏ xanh lâu rồi (14-2-10).
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong nhiều ngày qua, Donald Trump và Cộng Hòa MAGA tung rất nhiều tin giả hay bóp méo và nhiều thuyết âm mưu liên quan đến cơn bão lụt Helene một cách có hệ thống. Mục đích để hạ đối thủ Kamala Harris và Đảng Dân Chủ. Theo tường thuật của CNN vào ngày 6/10, Cựu Tổng thống Donald Trump đã đưa ra hàng loạt lời dối trá và xuyên tạc về phản ứng của liên bang đối với cơn bão Helene. Theo MSNBC, “Những lời dối trá đó đã được khuếch đại bởi những người như tỷ phú Elon Musk, nhà lý luận âm mưu chuyên nghiệp Alex Jones và ứng cử viên Đảng Cộng hòa đang dính nhiều bê bối cho chức thống đốc Bắc Carolina, Mark Robinson. Dân biểu Marjorie Taylor Greene, một đồng minh trung thành của Trump.” Ngay cả Hùng Cao, một nhân vật MAGA mới bước vào chính trường cũng góp phần vào việc nấu nồi canh hẹ này.
“Luật Phòng Chống tham nhũng ở Việt Nam năm 2005 nêu rõ: Tham nhũng là hành vi của người có chức vụ, quyền hạn đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn đó để vụ lợi.”
Kể từ khi tổ chức khủng bố Hamas tấn công vào Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, các vụ xung đột đẫm máu xảy tại Dải Gaza cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Nhưng gần đây, cộng đồng quốc tế còn tỏ ra lo ngại nhiều hơn khi giao tranh giữa Israel và lực lượng dân quân Hezbollah ở Lebanon đang gia tăng. Bằng chứng là sau cái chết của thủ lĩnh Hamas Ismail Haniya và thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong vài tháng qua, người dân Mỹ, dù muốn hay không muốn, cũng đã có nhiều cơ hội để nhìn về một bức tranh mà trong đó có quá nhiều sự tương phản. Những mảnh ghép từ hai tầm nhìn, hai chiến lược, hai mục đích hoàn toàn khác biệt đã dần dần rơi xuống, để lộ ra hai con đường hoàn toàn khác biệt cho người Mỹ lựa chọn. Dù có một bức màn đã rơi xuống (như nữ hoàng Oprah Winfrey đã ví von) cho một thuyền trưởng bước ra, trao lại cho người dân sự hy vọng, lòng tin, trách nhiệm, thì sâu thẳm bên trong chúng ta vẫn muốn biết, những giá trị thực của một triều đại đã mang lại. Từ đó, niềm tin sẽ được củng cố.
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.
Sau 38 năm quyết định “đổi mới hay là chết” (1986-2924) CSVN vẫn còn là quốc gia do một đảng độc quyền lãnh đạo; không có bầu cử tự do; không cho lập đảng đối lập và không có báo chí tư nhân. Vì vậy, những khẩu hiệu “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” được Đại hội lần thứ X khẳng định là những khoe khoang nhàm chán...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.