Mềm Thơ Mùa Thu

20/11/202410:12:00(Xem: 481)
Mùa Thu 1 Dung Phuong
Ảnh: VIệt Báo, Dung Phương

 

rủ nhau về mùa gió chướng

những đốm lá đỏ xanh

gọi em

khung đời lung lạc

gặp nhau định mệnh tỏ bày

phút giây suy tư

nỗi buồn ô chữ

tô sắc tấm lòng tha thứ

 

rồi về đây lặng lẽ

khởi thủy là tiếng nói

đi qua sông biển núi đồi

con tàu xanh chìm sâu trong mắt

vẫn hoang vu chòm lá

một thời choáng ngợp hồn ta

 

mềm thơ tóc trắng hiếm hoi

nỗi khát khao thắp lửa một lần

con thiêu thân thật nhỏ

lao vào ánh sáng

hối tiếc ngực trầm môi mọng 

hội chợ phù hoa ca hát không thôi

 

thổi suốt bên lòng bao nhiêu năm tháng

có tiếng ai đi về rất vội

gửi gắm mùa thu đầu tay

ngày trở lại buồn buồn ẩn ngữ

lòng đầy uẩn khúc không nói hết

từng giọt mưa rơi thấm vai

 

thy an

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang
Tội cho một đất nước mà hơi thở của nó là tiền bạc | và ngủ giấc ngủ của những kẻ được ăn dọng phủ phê
Bão tới rồi bão đi | Quên ngay những mảnh vỡ | Như những người yêu nhau | Buông mảnh tình vừa lỡ
50 năm sau | Anh và em trở về ngang dòng sông Arkansas. | Dĩ vãng bơi giữa hoàng hôn rời nước. | Nước luôn mới mà sông rất cũ. | Bí mật tình yêu như nước với sông. | Tình sẽ cũ mà yêu luôn mới.
Người ngồi thản nhiên bình lặng | Năm tóc dài trôi thế giới
marfa nằm an nhiên trong hơi thở cạn | cơn mưa cuối tháng mười đã qua | đôi khi nàng thì thầm như gió | đôi khi thời gian đàn hồi | tôi ̶ ̶ ̶ tứ chi ngột ngạt thịt da râm ran | nhớ màu môi tái tím dưới ánh nến trắng
Nhịp lá rơi đang xô chèo dòng thu cập bến. Những con thuyền năm tháng sẽ tiếp tục dong buồm. Nơi chốn nào gọi là đáy đĩa mùa đi ơi Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh? Có phải là nơi Bình tàn thu vai phấn nghiêng rơi của thi nhân 80 năm trước? Hay trong cơn khát của mùa thu của Trang Thanh? Hay nơi dấu chân em lối vàng xưa của Lê Hoàng Anh? Hay nơi mùa trăng hóa quỳ vàng của Lê Vĩnh Tài? Hay nơi mặt đất dâng lên nuốt ánh mặt trời của Duyên? Hay nơi tiếng chạm của những viên đá tím của Nguyễn Thị Khánh Minh? Hay nơi rực rỡ hoàng hôn rực rỡ Đêm tháng 11 cuối cùng của Lê Chiều Giang?