Huế khôi nguyên
Mới hôm tê chiếc lá chiều chơi vơi
Bóng thiên di chết một cành tím Huế
Tôi tìm được nửa bên nớ
Đồi Thiên An...
Mới hôm tê ngọn đuốc thắp suốt cung đàn
Tiếng mõ Nam ai cám cảnh phù du
Kinh thiêng niệm réo rắt tầng xa thẳm
Bên chùa Thiên Mụ...
Mới hôm tê thềm trăng rụng đầy lá thu
Đêm Vỹ Dạ dập dìu bến tự tình
Mấy dã khách ri đắm mình tun hút
Đập Đá cũng rứa...
Nếu nước mắt là hạnh phúc tràn qua khe cửa
Phu Văn Lâu hãy rũ màu sông Hương huyền diệu
Ngóng Thành cổ trầm mặc giữa mùa hoa đăng
Chân dung em hôm chừ cũng rứa...
Có lần cơn mưa tình đổ xuống thật bưa
Anh sinh viên ni kể chi mô những dòng sông bất hạnh
Cô tê nghe răng mà rót cả vào sâu thẳm
Mặc cho Tịnh Tâm rũ sạch bóng hồ sen tề!
Ôi! Còn những con phố quen mùi chân đất
Ta bỏ cuộc đời men theo đường cỏ
Để tháng năm ghi dấu một kẻ đi rong
Như Thành Huế vẫn nét khôi nguyên chào mỗi thần hôn.
*
Cái tôi có thể
Mở những khát vọng ra
Cánh cửa đập tan bờ sóng
Trái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Mênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh.
Đến lúc khác giấc khuya vụt dậy
Tung hứng hàng hàng câu trả lời vì sao và vì sao
Trái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Khát vọng vẫn cô độc bởi dấu chấm hỏi còn kìm kẹp
phía sau mặt trời đỏ lệ.
Rồi thời gian ẩn ngữ những hoài niệm thông hành
Thế giới thì luôn thức nhận trong con người chuỗi chuỗi linh động
Có thể cái tôi cao trào. Nhưng bật khát vọng ra
Có thể cái tôi quá vãng
Có thể cái tôi chưa đủ là cái tôi khát vọng
Và có thể cái tôi không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
cái tôi có thể.
-- Lê Hưng Tiến