LÊ CHIỀU GIANG
Khói của nhang tàn
Gió Sài Gòn làm chết tươi
đất Bắc
Ta đứng giữa lòng Hà Nội phấn son
Ánh đèn đêm và
Phố sá chao nghiêng
Lòng thoi thóp. Nhớ
trăm bài thơ cũ.
Đôi mắt Sơn Tây cứ nằm trong sách vở
Và phố xưa ghi dấu dáng kiều thơm…
Nắng gió không phai
Chữ, nghĩa…nằm im
Phùng Quán xanh xao
Những yêu cùng ghét
Nhọc nhằn quanh đây. Mưa, phố
Trần Dần.
Hoàng Cầm đảo điên viết
Về Kinh Bắc
Ơi những oán hờn
Đã của trăm năm
Ta đốt thơ. Gọi:
Oan hồn tù ngục
Chút khói nhang. Bay
tới cõi
Muôn trùng…
*
TRẦN HOÀNG VY
Lại tuyết
Chân như cội gốc sa mù
Đời hơi nước tận căn tu hải hà
Trắng rờn rợn trắng màu da
Phả trong đêm tịch mịch là phù hư?
Trời vừa băng giá thiên như
Long lanh lạnh cõi cầm thư giọt huyền
Em từ ảo ảnh uyên nguyên
Trắng da, dài tóc mộng thuyền quyên hoa
Tuyết bay phủ chốn sa hà
Ủ trong tám cõi mầm là sinh sôi
Ước xưa nắng rụng mồ hôi
Ngày nghe tuyết chảy đơn côi về chiều!
Bốn bề rợn trắng chân chiêu
Ta đi vấp cái mỹ miều lạnh băng...
Một hôm lòng có sóng
Ấy là lúc mắt chạm hoa
Say hương bảng lãng vỡ òa sóng dâng
Là khi ta áp… thật gần
Môi thơm run rẩy một lần chạm môi!
Là khi hai đứa bên đồi
Nghe tim rạo rực chợt hồi hộp…run…
Ngày xa, sóng nhớ …điệp trùng
Cứ thao thiết vỗ vô cùng dư âm…
*
HOÀNG XUÂN SƠN
Hay [là] hoặc[là]
Thơ hay
sao lại chết người
Người hay
sao lại chết tôi
bụi bờ
Tôi. hay cá mú phạc phờ
Sông cạn queo nước bãì bờ khô lâu
Đời hay
gió máy lào xào
Cây tre buồn ngủ
ngọn sào đi riêng
Tình hay
ở tư thế ghiền
Người người xúm lại
cùng khiêng nhau về
Nhìn anh về
(Hậu cảnh trắng toát. Tiếng nằn nì vọng dội đều đều).
Thì cứ cầm hộ cho một chốc
không có tính toán không có công
phu hàm dưỡng chi hết cả chỉ
là lật qua lật lại mặt trái mặt
phải những quân bài bày bố sẵn
Những đụn rơm làng đùn lên mũ mãng
lóc cóc nhìn anh về thổ mộ xưa
hạ mã quỳ pháo
mùa gặt kín đáo giữa khung trời
lúa vàng tươm mồ hôi bắp vế non
lưng thắt ba đồng ruột tượng
xướng danh đồng đất nẻ phì nhiêu
mẹ phì nhiêu đẻ bầy con cáo
cầy phì lũ
bệnh trời nhiệt thán ngồi chơi lâu
mấy tay anh chị âm mưu quần thảo
anh phẳng phiu y quỡn bề bề
cà-la-goách nắm đầu lôi đi
thì về ngồi chiếu xanh
chiếu bí. tướng
(Tiếng nằn nì vọng dội hồi hai).
Mở ra đi em
sấp ngửa này có mình mình biết
con trốt hốt đi kho tàng
mà thế gian ì xèo vẫn sống
mở ra đi
mở hi hí mi rèm e lệ
mở he hé răng khểnh cười duyên
mở chói chan hạnh phúc ngùi ngùi
mở toang hoác
thân nhà
bụng biển
sấp ngửa này
phên trào
dậu hứng
Ôm lâu. bia. cuồng nộ
tệ hại bùng nhùng cái giải
rút
bao bì láng trơn
ồ gái đi đàng nào
nhìn anh về tháng năm bụi phỉ
(bụi ngoài đời bám riết hồn du)
chống chõi cuồng lưu đất cồn
đẩy đưa nhằm cơn bão
bữa không thức gì đá mạnh văng vào nông sâu
những chiếc lon thời thượng
Núm hồng bật đèn
xanh
thâm chốn mẹ
*
LÊ HƯNG TIẾN
Cô bé và những người lạ
Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi thức miệt vườn xưa sau muộn
Cô bé vẫn hao gầy vầng trăng khuyết
Và thới từng thớ thịt lên miệng đất thờn bơn
Khoả nước trung trinh.
Cô bé đẹp khi mùa về rầu lá
Có anh nào lạ dẫm ướt vạt sương
Cô bé buồn khi chiều nghiêng đổ
Có anh nào lạ vỗ mành tiếng chuông
Cô bé giận khi bắt đầu đến
Có anh nào lạ nhớ quên mùa sau
Cô bé khóc khi lòng phố vắng
Có anh nào lạ giăng sợi hồng ngang vai
Cô bé nhớ khi đêm nao đồng bóng
Có anh nào lạ lóng ngóng phía hồn hoang
Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi chòng vòng nhơ nhớ
Hạnh phúc vẽ bằng máu và vầng trăng khuyết
Cô bé ướt sũng miền con gái
Có anh nào lạ lấy nước mắt đổ vào túi thời gian.
Thiền
Thiền trong sâu mắt
Cái phận người dìm dẫm đong đo
Chia ai chạng vạng rẻo vui buồn
Hoàng hôn có khói
Thiền trong cánh gió
Đôi tay chạm hờ suy tưởng
Niềm hân hoan lạc lõng đôi bờ
Lối vào mù khơi
Thiền trong chân phố
Nỗi nhớ lan can từng ngõ cụt
Ai ngồi tâm tưởng vắt màu thời gian
Bàng bạc rỗng
Thiền trong ngôn ngữ
Trái tim ai giấu chiếc môi ngoan hạt ngọc
Cánh sen hồng ngậm chuỗi chuỗi sát-na từ sâu mắt
Cái phận người phả vào không khí
Thiền trong cội thức
Đêm đem cơ trần cởi sạch mùa riêng cũ
Con đom đóm tạc vào thảm cỏ phù hư
Ban mai lại độc hành
Thời vụ
Bỏ vào khoảng trống
Mấy vụ mùa thơ mảy may hạt
Ít ỏi phù sa
Trên cánh đồng triển hạn
Ai đó cầy xới lên sâu thẳm
Làm con chuồn chuồn đói những vầng thơ.
Khi đường bay lấm tấm vào sợi mưa
Ký ức bốc hơi về đỉnh núi
Ai đó cũ cái hồn nhiên và cái riêng tư
Những cái gọi trong thao thác
Làm hư hao từng mớ cơ thể
Trái tim dong ruổi làm đủ ưu phiền.
Bỏ vào khoảng trống
Tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai cày
Vụ mùa thơ gầy guộc giống
Ném mồ hôi từ sóng mắt
Chiều vật vã cho hồn chữ cày cáy
Vụ mùa thơ chồi lên tư lự
Bỏ vào khoảng trống
Bỏ vào khoảng không.