Đừng tìm nữa!

26/11/202309:30:00(Xem: 2381)

hamas

Xác ai trong túi vải

Làm sao nhận ra nhau

Màu trắng một màu trắng

Ôi Mẹ, ôi Con đâu!

 

Túi lớn rồi túi nhỏ

Xếp dọc rồi xếp ngang

Bế lên rồi đặt xuống

Lệ ai rơi hàng hàng

 

Đếm hoài sao không hết

Túi nhỏ cạnh túi to

Phải Mẹ anh nằm đó?

Phải Con anh nằm kề?

 

Đất không còn chỗ đứng

Gạch ngói đã vỡ tan

Những bức tường sụp đổ

Máu ai nhuộm bầm đen

 

Thôi anh đừng đếm nữa

Xếp chồng lên thật nhanh

Xếp khéo cho đủ chỗ

Chừa một chỗ cho mình

 

Ngày mai anh ngã xuống

Cũng một túi trắng này

Quấn vào anh thật chặt

Không ai nhìn thấy anh

 

Mẹ sẽ đi tìm anh

Cha sẽ đi tìm anh

Tìm thấy toàn túi trắng

Gọi mãi tên con mình

 

Thôi anh đừng tìm nữa

Vì sẽ có một hôm

Một trong đống túi đó

Anh tìm thấy chính mình.

 

– Trần Mộng Tú

(11/21/2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thưa người nước mắt bình minh/ Cái trong veo để phục sinh lại đời / Thưa người những bước rong chơi / Đưa nhau ngàn dặm nụ cười tung tăng / Sóng cao vực thẳm thưa rằng / Chân con kiến bé cứ lằng lặng đi / Mùa nào hút cánh thiên di /Qua sông núi biếc. Sợ gì nắng mưa
Thơ của hai nhà thơ Thy An & Kim Loan...
tết đến. công viên vắng, nơi đây | hàng cây chìm trong lớp sương mù dày đặc | những hình ảnh hiện ra trong đầu không lớp lang gì hết | trái ớt khô lá dong khô cội mai già chết
Nàng muốn anh là của nàng / Dẫu chỉ trong phạm vi một câu chuyện / Có thể yêu anh nửa cuộc đời / Đem hạnh phúc của mình / đánh đổi một cuộc chơi...
sáng sớm ngày thứ tư / như thường lệ / hoàng tử be bé dẻo miệng khua môi / bội ước / bội tín / bội tình / và như thường lệ hoàng tử be bé bội thực / lộn nhào trên con dốc...
Trong vũ điệu day dứt của hoang mạc gió, lữ khách dừng lại, gõ cửa. Căn nhà trống mùa đông. Bàn tay lạnh quẹt một que diêm, nhen lên nỗi buồn, thảng thốt những ước mơ ngày cũ theo tro bụi bay lên, buồn bã như những lời em sắp nói, như ánh lửa lụi tàn, như tuổi thơ đi qua… Có tiếng chuông xa đâu vọng về, đơm hoa trong bóng tối lời nguyện cầu, lữ khách cảm thấy móng vuốt của băng giá tan ra bởi niềm khát khao cháy bỏng… Tuyết rơi trên ô cửa sổ, lấp lánh một nỗi chờ.
Ừ xuân uyển chuyển như em bước / Mỗi khoan thai là mỗi nhành mai / Cớ gì anh lại như... chú chuột? / Để em mang vuốt giấu trong tay?...
Đàn bà trong chiến tranh không giống hình vẽ hay tiểu thuyết. Giống búp bê biết nói, thời bình giá cao thời chiến giá rẻ. Thời nào cũng dễ thay áo cởi quần. Để búp bê nằm xuống, nó nhắm mắt. Bóp mạnh vào thân, nó kêu. Lúc lắc, nó tự động nói. Nhưng đàn bà chỉ giống, không phải búp bê vì khóc ra nước mắt thật.
Thơ của ba người, Quảng Tánh Trần Cầm, Thy An, Trịnh Y Thư...
Khi một mình anh thích Nghĩ đến hình ảnh chúng ta bên nhau: Khi bên nhau anh lại nghĩ Anh thích được ở một mình.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.