TRANG THƠ THỨ BẨY

11/11/202307:58:00(Xem: 1462)
1- Ann Phong, Angel In The Sea, 20x20, acrylic, 2018
Tranh Ann Phong.



NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

 

Bên bờ

 

Dòng sông hay giấc mơ

Chợt hoang vắng bên bờ, mình tôi

Ơ hay mình đã trôi...

 

Dòng sông hay thời gian

Mở hai mắt đã nghe tàn phai tôi

Xin còn lại con ngươi…

 

Dòng sông hay dòng lệ

Về đâu. Tan một bể xanh dâu

Xin nhìn thấu nỗi đau

 

Để mà còn nhận ra nhau

 

 

Vòng quay

Vẫn phút giây bước tình cờ
Vẫn ban mai tô ban sơ mầu nắng
Vẫn mầu mây rất trắng. Trôi…

Bung ra một nhịp xuân chơi
Dặm mùa tung tẩy những lời cỏ hoa

Đất trời chung hội hát ca

 

Tháng năm đưa ta vào mộng
Một vòng quay mấp máy động nghìn không

Trò chơi sinh tử lòng vòng

 

 

Lẻ

 

Một nghìn giấc ngủ trên đời
Sao thèm một giấc với trời xanh kia
Đố mà bóng tối còn che…

Một nghìn lời nói ai nghe
Sao thèm một cõi đi, về, trên kia
Một thầm thì, một sẻ chia…

Một nghìn tiếng gọi đêm khuya
Không bằng một tiếng diệu kỳ, ban mai
Này thôi, chiếc bóng ai hoài…

Một nghìn chân bước trên đời
Trông lên, những cánh chim trời bình yên
Một nghìn, ôi lẻ một, thèm…

 

*

 

LƯU DIỆU VÂN

 

đẩy xa đi

 

trong cõi giới ta

những con ngươi hướng dương đen thẫm mọc lênh đênh giữa không trung

ấu trùng ánh sáng nở thành hàng triệu trạng-tháicó-thể hô hấp

nhưng sự ngần ngại như chiếc ghim phơi đồ

treo hãm những cặp bóng vào sợi dây cố định

những khuôn mặt trở thành thân thể, trở thành linh hồn

dát mỏng trong lớp kiếng giữa những cái khung bị còng

nơi sinh sôi bí ẩn của đôi cánh khí cầu

những con diều không bao giờ đuổi kịp

gió đào tẩu cũng chẳng thể thoát khỏi

có một mảng tim đau rách toạc lùi lũi như vớ da lưới

kim châm nào có thể khôi phục nỗi khốc liệt

những cử chỉ chia vách ở nơi nào đó

bầy bồ câu trắng đen trông như những con cờ trên bàn cờ bãi đậu trần trụi

ra dấu cho ta đánh cược một bước ta hóa mù lòa khi thiếu những lời bạt dẫn dắt

bỏ lỡ giờ mặt trăng treo cổ tự vẫn trên chiếc xà vô tri

đường chân trời tức tưởi buông lưng chừng với những ý tưởng buồn chới với nhùng nhằng vòng quanh tận cùng cuộn chịu đựng

thế giới ta như một chiếc ghế điện xử tử lơ lửng với chiếc mũ sắt loạn chức năng chỉ kết liễu mà không bảo vệ

với hai tay ghế kiềm hãm thay vì nâng đỡ bàn để chân khuấy rối thay vì xoa dịu thế mà khi ta bị đặt để lên lòng ghế

không tìm được lý do run sợ khi một khuôn mặt quen nhấn chiếc nút…

 

*

 

THỤYVY

 

Sao bỗng nhớ…

 

Sao bỗng nhớ những bình minh, không sáng

và, thời gian, sao đếm được trên tay

sao rất nhớ, hoàng hôn tím, hao gầy

vội vàng vỡ, chờ kiếp sau? Em thấy...

 

Hẳn như bóng đuổi bóng, quày quả vậy

giữa vô vàn, em chạnh hiểu trời đêm

một tiếng nói hiền, làm nước mắt lúa lem

và chua xót, Chàng ơi,  cầu Ô Thước!

 

Trăng không sáng soi lòng buồn chải chuốt

Lược gương nào xóa gỡ nổi niềm đau

Em muốn nói…  mà không! Buổi chiều nào

cũng nức nở, thành ra đêm, đâu lạ!

 

Mai đây nữa, hay ở đâu, quày quả

chuyện hôm nay, sẽ là chuyện lãng quên

mà, vết lãng quên, còn quặn mãi bên thềm

Chàng ơi, gió: ngoài kia, buồn, 

lạnh quá!

 

 

Bất chợt

 

Em đã đi một mình suốt hành trình kỷ niệm,
lượm lặt hồn trên từng chiếc lá rơi,
cứ ngỡ như mùa Thu đã về rồi,
để lấm tấm nhớ nhung  và tìm kiếm...,
để dặn lòng: nói – hay là thôi không nói,
rồi quắt quay với sáng-trưa-chiều-tối!

em đứng lại giữa nỗi buồn ở bao nhiêu con lối,
đếm cơn gió cuồng lồng lộng nỗi chia phôi,
kỷ niệm này: cất? bỏ? hay giấu nén một đời
ngoài kia lá rủ lòng theo sương khói....


*

 

HOÀNG XUÂN SƠN

 

dừng chân

 

– Tặng Trịnh Y Thư

 

tôi trả điệu buồn cho thành phố

ra khỏi cơn địa chấn ban đầu

một người núp lén trong khe áo

nhìn ra ngoài chẳng biết đâu đâu

 

chuyến xe phăng ngang vùng tử nạn

những cuộn dây thép níu mây trời

buổi chiều dội xuống trên hàng mã

ngựa phi ngựa phi tuồng tích trôi

 

gối đầu rêu rao phương lập thể

mơ tìm cơn phát tán du dương

dẫn dắt hình nhân vào chấp ý

phế phẩm đâm mòn dặm tang thương

 

căn nhà giới nghiêm đêm tùng đảng

tu tập lũ bóng ma xé rào

lấn lướt ra đi bông vừa nụ

bôi xanh nhau một vẫy tay chào

 

nhớ thả địa đàng cho cơm áo

nằm bao lâu thấm đượm luân hồi

mình dầm bơi bơi trong phiền não

biến tấu người nồng thở lên môi

 

[nói đi nói đi chỉ một lời]

rồi mai kia ngậm câm tàn tích

vết sẹo vết nứt trổ xuống đồi

con dốc nào dừng chân gió nghệch

 

dang tay dạng chân hứng đời mới

nắng ơi nắng ơi hoa mặt trời

vàng ấm cho đất thêm vàng tuổi

nhỡ khi chiều một cánh vàng trôi

 

 

Gìn nhau, kẻ tình si

 

sông thu

                    sông thu

                                        sông thu

kê đầu lên ngực mềm

            [ mu ]

dịu, là

quả đồi sáng. ngọt trăng ta

mi xanh dự tưởng

hoàng hà sóng thơm

những uốn lượn của mê hồn

bềnh bồng thảo dã

nghi sơn

                    rục

                                    tình

em tin không giữa vô hình

thế giới kiên tạo

nguyên trình cửu chương

chút vệt nồng của đinh hương

hơ háp thơ ấu mùa  dương thụ hồng

những người tình

những đợi mong

vàng bông lúa của cánh đồng

nguyên sơ

sông thu

                   sông thu

                                          lặng

tờ

chui  vô ngực sóng

be bờ cộng sinh

 

*

 

NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Một đêm bị bóng đè

Mời em hãy nhập vào tôi

Sao ta cứ tách thành đôi làm gì!

Nhập vào tôi nhập vào đi

Hai xiêu vẹo một đồng quy thẳng hàng

 

Thì em cứ việc sang ngang

Đẻ con vun vén khang trang nhà chồng

Tôi thề không xía vô. Không.

Em vui, dứt khoát trong lòng tôi hoa

 

Mời em hãy nhập vào ta

Chúng mình vẫn thế, cách xa muôn trùng

Sum vầy chuyện ấy tôi không

quan tâm, biết rớt từ vòng gửi xe

 

Đêm nay tôi bị bóng đè

van em đừng đọc đừng nghe. Xin đừng…



Tán nhảm chuyện thơ sex

 

Rất nhiều quý nhân mê phim sex
tất nhiên chỉ dám xem lén trong buồng
ra chỗ bàng quan ai nói chuyện sex
mặt nhăn như là nuốt giun.

Thiệt ra nếu đọc thơ sex
thấy cũng hơi kinh kinh
nhưng khi hì hục sex không nói
thì lại cảm thấy rất huê tình
Bạn có làm thơ sex
làm ơn giấu nhẹm trẻ em
các bé tâm hồn non nớt
không sao khống chế cơn thèm
cho nên đối với trẻ nhỏ
thơ sex đúng là number ten
nhất là thơ có giải thưởng
già biết mặt trẻ biết tên

Còn chúng ta là người lớn
thơ sex nhiều khi number one
sex vừa thuộc liệu pháp giảm stress
sex đều đều giảm cả khùng, điên
sex tệ hại hay là thiêng liêng?
(tùy người đối diện)
     

Chúng ta đọc thơ sex, xem phim sex
bổ ích nhất khi trong túi sạch bách tiền

 

 

Sao em biết được

 

Sao em biết được anh hôn

trộm em trên tấm ảnh buồn năm xưa

lén hôn còn hít công khai

tiếng ve làm chứng trong tai lùng bùng

 

Sao em biết được anh từng

vuốt ve sóng mũi phập phồng thanh tao

sao em biết được đêm nào

tiếng thơ cùng tiếng trăng cao cặp kè!

 

Sao em biết được anh về

mà không gói bánh phu thê đón người

sao em biết được anh tồi

quên em quên phắt khi ngồi lim dim

 

Em còn... Anh chả nói thêm

biết hay không biết nỏ thèm quan tâm

 

*

 

BEN OH

 

Tạ Ơn

 

Dù có một lần tôi đến đây

Được vui ngày Thanksgiving tràn đầy

Cảm ơn người dẫn đường khai phá

Giữa hành trình sóng biển bao vây

 

Cảm ơn đời những gì đang có

Chở che tôi vào những ngày đầu

Cảm ơn người tấm lòng cao cả

Cảm ơn người kéo lại bên nhau

 

Cảm ơn trời một miền đất hứa

Rượu vang lên tiếng la hò reo

Con Gà Tây rất đầy ý nghĩa

Nỗi vui mừng bạn bè xôn xao

 

Xin tạ ơn Thanksgiving Day

Đã cho tôi những gì mơ ước 

Hạnh phúc nào bằng như hôm nay

Tạ ơn người xin tạ ơn người.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ký ức nhành nhành và trơn tuột / Sương đọng trên gai lá mắc võng / Khúc đời người rạn vỡ chuông ngân / Chuỗi mây bay cùng tình phơi phóng...
Lặng im / Tản thơ vi sinh / Trơ trọi nằm / Giữa dòng thời gian...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Trần Hạ Vi...
tuyến lệ bây giờ | rừng cây đêm quên thở | con suối nằm im trong vách đá | cho đau thương chiến tranh | cho khốn cùng bên cạnh xa hoa | vài giọt hiếm hoi
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...