l ụ c b á t t h á n g 3.

09/03/202321:30:12(Xem: 1911)

 

                        [ở trần gian thường đôi co

                                      lết xuống địa ngục lò dò chui lên]

 

0N7A8776_Edit_Flower
Photo: Nguyễn Lập Hậu

 

 

C H Ư N G

 

tìm về cây cỏ hàng ba

khi không níu áo sa đà suối sông

đã khô cạn kiệt cánh đồng

tình đời.  sấm nộ.  cơn dông bão rầu

người đâu xe đâu tuôn đâu

mũ đâu đội mãi trên đầu mũ ơi

phừng phừng một bữa nắng nôi

rưng rưng một dải núi đồi rưng rưng

 

 

D I Ệ N

 

tháng ba lạnh.  xuân chửa về

bỗng nghe giật gió.  từ tê tái.  hồn

tháng [3].  thèm một nụ hôn

của thời cháy bỏng.  bồn chồn.  hanh xưa

tiếng môi ngon.  giữa nắng.  vừa

miếng tươm mật ngọt.  miếng trừa yêu sâu

cái vuốt ve chợt nhiệm mầu

mà rồi tháng lạnh.  mùa ngâu lại gần

năm luồn.  đáo tiệp thu phân

bỗng dư một chút sinh phần cỏ hoa

bây giờ tràng hạt tháng ba

chuỗi sương lạnh biếc ngân hà tím sao

 

 

L Ã N H

 

lạnh lẽo tôi

                     nồng nàn em

chúng ta thức đủ trăng mềm sóng thưa

lời trách cứ đã dư thừa

lời yêu thương chẳng mây mưa được lòng

                       con đường vô vị cong cong

một.  hai súng đạn lên nòng cửu âm

 

 

chỉ trỏ vào hàng ghế câm

bỗng nhiên nhớ một nụ mầm trổ hoa

em ngồi đấy.  từ xưa.  giờ

mà rồi đi biệt chỗ ta hẹn cùng

em thùy dương.  em.  mông lung

tỳ lưng phướn ngả một vùng y sa

 

 

P A R K

 

khi rừng ôm lục xanh cây

quàng vai bỗng nhớ hương bầy đàn xưa

khẳng khiu cành níu xuân

                                                   vừa

lấn qua đông tái

chút mùa của ni

khỏa thân trên má đương thì

mùi hương giú kín từ bi thực phồn

cây rừng.  và lá vô ngôn

trần vai lạnh mấy sắc ròn thị phi

  

 

Hoàng Xuân Sơn

mars 2014

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.