1. Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng, Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông. Một rừng thông điểm trời mây biếc, Một vũng vàng tô biển nước trong. Một khối bao la hoa lá trổ, Một bầu bát ngát sắc hương nồng. Một tia nắng đẹp soi muôn cõi Một chữ là mang một tấc lòng. 2. Một thoáng đua vui bút nối vần, Một trời Xuân đẹp nắng vàng sân. Một trang giấy trắng mươi hàng chữ, Một ngọn chì đen mấy đoạn văn. Một phút tiêu dao thơ với nhạc, Một giây phiêu lãng ảo và chân. Một vài lơiø lãi trong khuôn sống: "Một tiếng tri âm gọi góp phần".
Trùng Quang
Huệ Thu họa thơ
1. TẠ ƠN LÒNG
Chút duyên thêm thắm, má thêm hồng Chút lạnh pha vào gió cuối Đông Chút nghĩa tình nồng câu sách cũ Chút duyên nghiệp nặng mắc dòng trong Chút thơm lại tưởng hoa vừa nở Chút nhớ mà như rượu đã nồng Chút kính, cầu dâng câu thượng thọ Chút xin khép nép tạ ơn lòng
2. GẮNG GÓP PHẦN
Chút quản tình ai đã lựa vần Chút vui hồng tía rải đầy sân Chút mừng tuổi thọ nơi quê tạm Chút vị lòng già giữa tiệc văn Chút tiếc sắc vào hàng bạc tóc Chút mừng vì chửa kẻ chồn chân Chút mong hô lớn câu đoàn kết Chút nghĩ vì dân gắng góp phần
Huệ Thu
Hà Thượng Nhân nối bút
ĐÃ NGHE CHỊ GỌI
1. Đã nghe rực rỡ một màu hồng Đã thấy xuân về với gió Đông Đã hiểu duyên dày mà phận mỏng Đã từng gạn đục lại khơi trong Đã hay nhìn lại bàn tay trắng Đã tưởng dâng lên chén rượu nồng Đã rõ Chín Tư là đại thọ Đã đành nhiều ít tự nơi lòng
2. Đã tiếp thơ ai phải họa vần Đã hồng đầy ngõ, cúc đầy sân Đã nhiều phen múa trên trường bút Đã lắm khi đùa giữa trận văn Đã đọc cổ kim không mỏi mắt Đã xem gai góc chẳng chồn chân Đã nghe chị gọi là xin tới Đã vụng về mong góp chút phần.
Hà Thượng Nhân
Cao Mỵ Nhân hoạ thơ
MỘT CHÚT TÌNH XUÂN
1. Một cõi càn khôn ánh sáng hồng Một trời tâm sự tỏa hừng đông Một trang dĩ vãng vừa rơi nhẹ Một chuỗi tương lai mới gạn trong Một chuyện tình thơ đang viết dở Một đường chân lý đã hun nồng Một ai tri kỷ nơi thiên hạ Một ước mơ trao tận đáy lòng
2. Một bức hoa tiên khách mở vần Một nàng xuân nữ đợi ngoài sân Một mầu phẩm hạnh xô hài gấm Một nét tinh khôi nổi sóng văn Một vẻ mơ màng tô hướng thiện Một lời bóng bẩy vẫn là chân Một câu thưa thốt đầy thâm ý Một chút tình riêng cũng dự phần
Cao Mỵ Nhân
Cao Tiêu tiếp vần
BA BÀI THƠ
1. MộNG LÒNG
Hai mái đầu xanh đẹp tuổi hồng Năm năm chung lớp xếp hàng đông Hai bên trai gái cùng vào lớp Hai đứa hai bàn sát chỗ trong Mấy lượt đón Xuân cùng áo mới Hai nhà như ước một duyên nồng Hai con bướm lượn vườn thơ đó Hai áng mây phong dệt mộng lòng
2.CHợ TếT QUÊ XưA
Những sạp rau xanh, những cốm, hồng Nhiều hàng quán tết, chợ quê đông Dăm thầy hương lý ô che nắng Những thúng cam sành xếp phía trong Mấy cô thôn nữ môi trầu đỏ Vài cụ già râu nếm rượu nồng Bao quẻ nhân duyên thầy bói đoán Lắm cậu chờ xem thấp thỏm lòng
3. CHUNG NHÌN MộT HưỚNG
Mấy khúc tình ca vút điệu vần Hai hàng tùng cúc dọc theo sân Một đàn chim sẻ bay ngoài nắng Dăm tiếng cười vui giọng đọc văn Hai giải thắt lưng hoa lý sẫm Đôi hài thêu gấm dấu in chân Hai cuộc đời chung nhìn một hướng Hai tấm lòng son để sẵn phần
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Được tin nhà thơ Khiêm Lê Trung vừa từ trần sáng sớm mùng 9 tháng giêng năm Quý Mão, nhằm ngày 28 tháng 1 năm 2023 ở tuổi 68 tại California. Việt Báo xin đăng lại một bài thơ cũ của Ông. Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến.
Thấy được mặt bên ngoài, không biết bên trong.
Suy nghĩ bên trong, khiến nghi ngờ mặt ngoài.
Có phải tất cả cái giống nhau, là cái như vậy?
Còn cái khác nhau là cái ra sao?
---- Bài thơ tặng cặp tình nhân Trương Vấn & Kim Oanh
Một thời anh mời em bước ra
từ Thiên ý ngập tràn ánh sáng
nơi những tiếng cười bay theo mây trời lãng đãng
nơi niềm vui lơ lửng hương thơm tuổi học trò
Trong bài thơ “Không Đề” của cố thi sĩ Quang Dũng, có hai câu của chàng nói với nàng sau hai mươi năm xa cách, Em mãi là hai mươi tuổi/ Ta mãi là mùa xanh xưa… Điều gì khiến Quang Dũng vô hiệu hóa được sự tàn phai của thời gian? Mùa xanh ấy có phải là điểm nhấn rực rỡ của mùa xuân trên dòng trôi bốn mùa, và phải chăng tuổi hai mươi là nơi mà nhịp bổi hổi bồi hồi của đôi trái tim để lại dấu ấn? Nó mạnh mẽ tới mức người ta thấy thời gian ngừng lại. Ngang đó. Không trôi. Cứ là mùa xuân, cứ là hai mươi tuổi...
Thưa người nước mắt bình minh/ Cái trong veo để phục sinh lại đời / Thưa người những bước rong chơi / Đưa nhau ngàn dặm nụ cười tung tăng / Sóng cao vực thẳm thưa rằng / Chân con kiến bé cứ lằng lặng đi / Mùa nào hút cánh thiên di /Qua sông núi biếc. Sợ gì nắng mưa
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.