Vui Xuân Nối Bút

20/01/202300:00:00(Xem: 2910)
2tr
Nữ Sĩ Trùng Quang

XƯỚNG THƠ, MỜI HỌA

1.
Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng,
Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông.
Một rừng thông điểm trời mây biếc,
Một vũng vàng tô biển nước trong.
Một khối bao la hoa lá trổ,
Một bầu bát ngát sắc hương nồng.
Một tia nắng đẹp soi muôn cõi Một chữ là mang một tấc lòng.
2.
Một thoáng đua vui bút nối vần,
Một trời Xuân đẹp nắng vàng sân.
Một trang giấy trắng mươi hàng chữ,
Một ngọn chì đen mấy đoạn văn.
Một phút tiêu dao thơ với nhạc,
Một giây phiêu lãng ảo và chân.
Một vài lơiø lãi trong khuôn sống:
"Một tiếng tri âm gọi góp phần".

Trùng Quang



Hue Thu
Huệ Thu họa thơ

1. TẠ ƠN LÒNG

Chút duyên thêm thắm, má thêm hồng
Chút lạnh pha vào gió cuối Đông
Chút nghĩa tình nồng câu sách cũ
Chút duyên nghiệp nặng mắc dòng trong
Chút thơm lại tưởng hoa vừa nở
Chút nhớ mà như rượu đã nồng
Chút kính, cầu dâng câu thượng thọ
Chút xin khép nép tạ ơn lòng

2. GẮNG GÓP PHẦN

Chút quản tình ai đã lựa vần
Chút vui hồng tía rải đầy sân
Chút mừng tuổi thọ nơi quê tạm
Chút vị lòng già giữa tiệc văn
Chút tiếc sắc vào hàng bạc tóc
Chút mừng vì chửa kẻ chồn chân
Chút mong hô lớn câu đoàn kết
Chút nghĩ vì dân gắng góp phần

Huệ Thu



Ha Thuong Nhan
Hà Thượng Nhân
 nối bút

ĐÃ NGHE CHỊ GỌI

1.
Đã nghe rực rỡ một màu hồng
Đã thấy xuân về với gió Đông
Đã hiểu duyên dày mà phận mỏng
Đã từng gạn đục lại khơi trong
Đã hay nhìn lại bàn tay trắng
Đã tưởng dâng lên chén rượu nồng
Đã rõ Chín Tư là đại thọ
Đã đành nhiều ít tự nơi lòng

2.
Đã tiếp thơ ai phải họa vần
Đã hồng đầy ngõ, cúc đầy sân
Đã nhiều phen múa trên trường bút
Đã lắm khi đùa giữa trận văn
Đã đọc cổ kim không mỏi mắt
Đã xem gai góc chẳng chồn chân
Đã nghe chị gọi là xin tới
Đã vụng về mong góp chút phần.

Hà Thượng Nhân

CaoMyNhan
Cao Mỵ Nhân hoạ thơ

MỘT CHÚT TÌNH XUÂN

1.
Một cõi càn khôn ánh sáng hồng
Một trời tâm sự tỏa hừng đông
Một trang dĩ vãng vừa rơi nhẹ
Một chuỗi tương lai mới gạn trong
Một chuyện tình thơ đang viết dở
Một đường chân lý đã hun nồng
Một ai tri kỷ nơi thiên hạ
Một ước mơ trao tận đáy lòng

2.
Một bức hoa tiên khách mở vần
Một nàng xuân nữ đợi ngoài sân
Một mầu phẩm hạnh xô hài gấm
Một nét tinh khôi nổi sóng văn
Một vẻ mơ màng tô hướng thiện
Một lời bóng bẩy vẫn là chân
Một câu thưa thốt đầy thâm ý
Một chút tình riêng cũng dự phần

Cao Mỵ Nhân

caotieu
Cao Tiêu tiếp vần

BA BÀI THƠ

1. MộNG LÒNG

Hai mái đầu xanh đẹp tuổi hồng
Năm năm chung lớp xếp hàng đông
Hai bên trai gái cùng vào lớp
Hai đứa hai bàn sát chỗ trong
Mấy lượt đón Xuân cùng áo mới
Hai nhà như ước một duyên nồng
Hai con bướm lượn vườn thơ đó
Hai áng mây phong dệt mộng lòng

2.CHợ TếT QUÊ XưA

Những sạp rau xanh, những cốm, hồng
Nhiều hàng quán tết, chợ quê đông
Dăm thầy hương lý ô che nắng
Những thúng cam sành xếp phía trong
Mấy cô thôn nữ môi trầu đỏ
Vài cụ già râu nếm rượu nồng
Bao quẻ nhân duyên thầy bói đoán
Lắm cậu chờ xem thấp thỏm lòng

3. CHUNG NHÌN MộT HưỚNG

Mấy khúc tình ca vút điệu vần
Hai hàng tùng cúc dọc theo sân
Một đàn chim sẻ bay ngoài nắng
Dăm tiếng cười vui giọng đọc văn
Hai giải thắt lưng hoa lý sẫm
Đôi hài thêu gấm dấu in chân
Hai cuộc đời chung nhìn một hướng
Hai tấm lòng son để sẵn phần

Cao Tiêu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.
kiêu hãnh những lằn roi / ma thuật quyến rũ ánh sáng / siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn / hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên...