Thơ Trần Hoàng Vy

22/12/202219:35:00(Xem: 1428)

nhathoducba

CHAT VỚI SANTA CLAUS

 

Đêm mờ khói tuyết mù giăng

Trắng run mặt gió, vết hằn sao xa

 

Chấm xanh. Cuối dãy ngân hà

Messenger của ông già... bạc râu?

 

Xin chào Santa Claus

Chuyến xe tuần lộc về đâu đó rồi...

 

Giấc mơ của trẻ bồi hồi

Bao nhiêu quà tặng em tôi thiếu quà?

 

Bão giông, lũ lụt tràn qua

Một manh áo rách thịt da tím bầm!

 

Bà Tiên, ông Bụt... từ tâm

Từ lâu vắng bóng đã ngầm chia tay?

 

Quê nhà Phật, Chúa lắt lay

Biết ai phù trợ đêm ngày khấn trông

 

Túi quà ông có... mênh mông

Nhà không ống khói. Ông không chui vào

 

Làm gì có tất? Chiêm bao

Sáng ra mở mắt cồn cào đói cơm!

 

Mùa Noel lạnh từng cơn...

Ông như cổ tích ban ơn phương nào?

 

Cuối trời. Lặn tắt vì sao

Chat-Mail chưa kịp lời chào Santa!...

 

*

 

VỚI TRÀ VINH

 

Chiều về ghé lại chùa Âng

Hàng cây vẫn gió bâng khuâng khoảng trời

Giật mình một chiếc lá rơi

Bốn mươi năm lẻ tuổi đời hoa niên

 

Ao Bà Om nắng lung liêng

Dấu chân ngày cũ phai miền chiêm bao

Vẫn còn đứng lặng hàng sao

Cánh hoa xoay tít chiều nào vu vơ

 

Dang tay ôm gió không ngờ

Ta anh khách lạ đến giờ... lên xe!

 

– Trn Hoàng Vy

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.
kiêu hãnh những lằn roi / ma thuật quyến rũ ánh sáng / siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn / hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên...
Một năm vù vèo lưng, phản / Cái nằm bẹp dí mùa đông / Thì cũng thèm nghe râu tóc / Liệng xuân trên những cánh đồng...
Tại Chương Trình Giải Thưởng Bankstown Poetry Slam trong tháng vừa qua, có sự hiện diện của thơ, dĩ nhiên – nhưng đặc biệt là sự hiện diện của Plestia. Những dòng thơ được đọc lên của Plestia đã thu hút hơn 2,000 khán giả đến tòa thị chính Sydney vào buổi tối đầu tuần thứ Hai trong tháng Hai, nhiều người mặc đồng phục “keffiyeh” để thể hiện hỗ trợ của họ dành cho ngôi sao mạng trẻ tuổi người Gazan, Plestia Alaqad, người bất thình lình trỗi dậy nổi bật trên toàn cầu từ một bối cảnh tàn bạo nhất trên thế giới.