Thơ Trần Hạ Vi

18/08/202216:02:00(Xem: 1855)
DTChinh_2
Tranh Đinh Trường Chinh.



Người nuôi ảo tưởng

 

Em là người nuôi ảo tưởng

Buồn là tính chuyện ‘nuôi’ anh

Thần giao dịu dàng ôm ấp

Cách cảm nhè nhẹ màu xanh

 

Bên anh bên anh bên anh

Tâm tưởng quyện hòa kết mộng

Lời thương muôn chiều đồng vọng

Ảo mờ cuốn giấc mơ anh

 

Status không có người like

Ngoài anh chẳng ai đọc được

Cheo leo vắt vẻo mấy lượt

Xé rào khắc khoải nhớ em

 

Biên giới không mưa khát thèm

Mùa hạ cháy rừng đỏ lửa

Khói bụi cay nhòe đôi mắt

Kèm nhèm xước nỗi nhớ em

 

Người ta biết môi có mềm


 

Bài thơ hoa mai
(Tưởng nhớ cái chết của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

Bài thơ viết dang dở
Sau cánh cửa khoá trái
Bức tường gồ ghề

Những nhà sư khoác áo nâu dấn thân xuất thế
Đêm qua rụng xuống
Một bông mai
Từ trên cành cao nhất, đẹp nhất

Bài thơ viết dang dở
Những động mạch hối hả chở oxy
Chữ nằm im như những hồng cầu chết lặng
Trong tĩnh mạch

Đất nước giao tranh mấy ngàn ngày ly loạn
Biết đâu đúng đâu sai
Công và tội phân hai
Tiếng đời, miệng thế
Chỉ lòng nhân tồn tại

Bông mai vươn mình chui lớp vỏ gai
Đi đày vắt vẻo bên ngoài chấn song
Đất nước ngục tù
Trái tim ngục tù
Lòng người khoá trái
Mấy mươi năm

Bài thơ viết dang dở
Những con chữ đòi hỏi phải được viết ra
Hàng ngàn hàng ngàn chữ tung tăng
Kết thúc đêm qua
Ở chương chín mươi lăm

Bông hồng cài áo lắng nghe tiếng trái tim túc tắc
Chánh niệm đập trong lồng ngực
Năm nhịp hẫng một nhịp
Chậm dần
Hoa mai nở
Xuân về


*
 

Anh, em và sự không toàn hảo


Anh, em, những người được gọi là khùng

Anh khùng hơn em

Em khùng hơn anh

Chúng ta đừng giành nhau nữa

 

Anh, em, những niềm tin rạn vỡ

Những nỗi đau chất chứa

Ngủ im im thi thoảng cắt cứa vào lòng

 

Có những vết thương vô danh

Và những vết thương có tên gọi

ẩn khuất câm thinh

dần chìm quên lãng

tội nghiệp phí hoài

 

Anh, em

Chỉ cảm được một chút tâm lành

Những ngây thơ còn sót lại

 

Bao nhiêu bao nhiêu tuổi đi nữa

Vẫn chưa bao giờ bước quá đôi mươi

 

Lạy Chúa lòng lành

Anh, em, cũng như bao nhiêu người

Chịu đựng và không biết mình chịu đựng

Là vui.

 

-- Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng