Một Chút Nào Đó

10/08/202117:29:24(Xem: 2197)
69
Minh họa Cao Bá Minh

 

*

chút bóng tối trong tim

che không gian đời người

và phần tư còn lại

sẽ dành cho mong manh

lời gọi của những ô cửa

một sớm mai nào đó

mở ra đón vệt nắng hiền lành

đã một thời mang nỗi buồn của em và nỗi nhớ của ta

*

chút muộn phiền trên cành lá

long lanh giọt mưa khuya

thời gian là cả một nhẫn nhục

và tháng năm chồng chất hoài nghi

cộng thêm bao nhiêu hoài niệm

đời người vẫn là những nhiệm mầu cần khai phá

và khuôn mặt chúng ta tiếp tục già đi…

Euclide với những định đề

Einstein với phương trình huyền bí

Marie Curie trọn đời cho khoa học

Victor Hugo xồm xoàm lãng mạn

quyển truyện dài không bao giờ đọc hết

như chuyện đời và chuyện quê hương

*

chút hư không đem lại thanh thản

khi chung quanh cảnh, người biến dạng

chiếc cầu, khu phố, ngôi trường

tất cả sẽ trở thành cổ tích

tháng 7 nhắn qua những hạt mưa

mùa hè của chim và hoa

của hơi thở ngập ngừng cành lá

những buổi sáng mặn tình

những buổi chiều khát vọng

trùng khơi gọi cơn mưa trở về từ mông lung

*

chút ánh sáng của núi rạng đông

phương đó quê hương là mặt trời

rót chén rượu ân tình nắng ấm

lòng xao xuyến như lần đầu tìm nhau

tấm lòng như con nước dâng cao

hạnh phúc như đến từ vũ trụ

giấc mơ vẽ lên bức tranh trăm nỗi

cuộc tương phùng cuối đời

*

em bay trên cánh đồng châu thổ

trân quý bên những hủy hoại của thời gian…

*

ta về ôm niềm thương cùng đất

đất kể ta nghe bao nhiêu chuyện

rồi ghi vào lòng

một chút nào đó

buổi chiều tà huy thương thân

tiếng người xưa ân cần

tha thiết như hạ vàng đúng hẹn…

*

 thy an

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Độc giả nào đọc thơ Ngu Yên trong 36 năm qua (từ 1985), có lẽ cũng nhận ra, thơ của ông luôn luôn thay đổi vì luôn luôn tìm tòi, đào sâu bí ẩn của thi ca. Ông đã từng xác nhận, hành trình làm thơ là thứ yếu, mục đích lớn hơn, là truy lùng và dự đoán thơ thế giới và thơ Việt trong tương la. Ông là người thám hiểm phiêu lưu.
Thị Ngạn am một “ Góc Tùng” tự tại / Hai nẻo đường gánh vác nặng trên vai / Thân gầy gò ý chí chẳng đơn sai / Phách kim cang trong hình hài lau sậy
Vào thời điểm này, phải chăng thơ đã là món ăn tinh thần lỗi thời, mất hương vị quyến rũ, thua mùi phở hấp dẫn khi đói bụng? Đúng như vậy, có đói mới thèm ăn. Làm sao biết tâm tư của bạn đang đói? Hỏi thử nó có mệt mỏi, có căng thẳng, có phiền muộn chuyện đời, có ghét bỏ người khác? Nếu có, đúng rồi, nó đang đói. Thơ là món ăn tinh thần cổ truyền từ tiền sử. Nếu tiểu thuyết là bữa tiệc, truyện là bữa ăn tối, thì thơ Việt chính là phở. Một món ăn độc đáo cho bất kỳ người Việt nào tại gia hoặc tha hương.
cố gắng không rơi tõm xuống hố chữ nghĩa đen ngòm / đặc trưng của những ngày giãn cách xã hội theo chỉ thị / bầm dập nhừ tử sau cú trượt trên thang cuốn thời gian / hẹn một ngày có dịp chén thù chén tạc đưa cay ngả mặn /
khi đồng bằng cất tiếng ru của dòng sông / đất trời sẽ trở mình / thức dậy theo tiếng kêu tình nhân sông núi / tuổi xế chiều và bóng tối / đồng lõa một chút yêu nhau vội vã / như chén tương phùng uống cạn bình minh
giả sử niềm tin vẫn sáng soi / xác tín như bàn thờ trang nghiêm trong nhà / khói hương xì xụp vái / cầu người đã bỏ ta đi / đừng bỏ ta đi
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.