Tôi còn có lũ trẻ để chăm Thức ăn để sắm Trẻ con để tắm sàn nhà để lau áo quần để khâu và đùi gà để rán. Tôi còn phải chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ ăn giặt giũ gối chăn nhổ vườn cỏ dại thu hoạch bông vải và săn sóc bệnh nhân.
Hỡi mặt trời, hãy chiếu sáng hơn thêm Và cơn mưa, hãy vì tôi đổ xuống Những giọt sương trên cánh đồng buổi sáng Làm dịu dần vầng trán đẫm mồ hôi.
Hỡi bão tố, xin hãy thổi lên tôi Cho tôi bay qua bao nhiêu vùng đất Hãy mang tôi đi về miền xa nhất Thêm một lần được nằm xuống nghỉ ngơi.
Hỡi bông tuyết, xin hãy nhẹ nhàng rơi Phủ lên trên phận đời tôi nghiệt ngã Hãy hôn tôi bằng nụ hôn băng giá Và cho tôi được nghỉ tối hôm nay.
Và mặt trời, mặt trăng, và cỏ cây Và núi non, đại dương, và sỏi đá Những vì sao và cơn mưa tầm tã Là những gì tôi có được nơi này.
Maya Angelou _____________ Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh Woman Work của nữ nhà thơ, nhà báo, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ gốc Phi Maya Angelou.
mùa thu bỏ đi khi khu rừng không còn lá đỏ / ước mơ tan theo sương / xin ngôn ngữ viết lên lời yêu thương man mác / như con chim trên cành cất tiếng kêu thật nhẹ...
"Rơi" là một bài thơ trích trong tuyển thơ Tháng Năm Là Mộng Đang Đi của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh MInh, xuất bản nay mai. Chỉ trong một bài thơ ta có thể có cái nhìn trải rộng bao quát về kiếp người, từ lúc "Rơi vào bụng mẹ đầu thai," cho đến lúc "Hóa thân sương hạt chơi vơi cõi ngoài." Và giữa hai mốc điểm đến và đi đó, là: Tan sương bao kiếp giấc mơ / Trôi đi bao nỗi ngẩn ngơ kiếp lời / Dường như là tôi đang rơi… Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tim giờ đây đã mỏi. Đập mãi cả triệu lần. Còn một chút phân vân. Nhớ hồn nhiên tuổi ấy. Thời tình yêu trang giấy. Vẽ biết bao hình hài. Tóc lượn, tà áo bay. Còn chăng? Trơ thân hạc...
hình bóng xa xa bên trái, em chỉ tôi | nụ cười cô lập | những tòa nhà gắng sức cào bầu trời mà không gây thương tích | vẻ đẹp, tay người | giấc mơ vô tận, những con số chồng chất lên nhau
Một chút gì gợn lên nơi mùi cà phê sáng, nơi tách trà nhâm nhi buổi xế chiều, nơi ly vang đỏ nồng đêm tối, làm cồn cào nhớ đến câu thơ đã đọc từ lâu lắm, thơ xưa chăng, nhưng sao cái rung động hôm nay về nó vẫn làm ta xao xuyến đến vậy.
Bài thơ của nhà thơ Trần Mộng Tú được đọc tại tiệc mừng Thượng Thọ và Vinh Danh Nhà Văn/Giáo Sư Doãn Quốc Sỹ do nhiều hiệp hội tổ chức (gồm Hội Cựu Giáo Chức, Hội Hùng Sử Việt, Viện Việt Học...)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.