Biển Việt Ơi Căng Buồm Gió Lộng

25/05/202009:59:00(Xem: 2404)

 

Biển lung linh biển tình biển nhớ.

Biển vỗ về biển chở mối thương yêu.

Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều.

Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.

 

Biển thông lộ cho đoàn con vượt thoát.

Đường Tự Do rộng mở cuối chân trời.

Nắng cao lên lồng lộng gió căng hơi.

Vững tay lái ta xa rời cõi chết.

 

 

Biển Mẹ đó bắt nguồn từ Móng Cái

Chảy về Nam xuôi đến Bến Vân Đồn.

Cửa Ông ơi ta nhớ những người thương.

Than Cẩm Phả sắc đen màu quê mẹ.

 

Hạ Long Vịnh nước trong xanh như ngọc.

Rồng ở đây nằm ngủ rất yên bình.

Cáng buồm nâu tất tả cuộc mưu sinh.

Sao thương quá những cuộc đời trôi nổi.

 

Hải Phòng hỡi làm sao ta quên được?

Mùi cá thu ươm khói Đảo Cát Bà.

Nhớ tôm he, nhớ con sứa mặn mà.

Bạch Long Vĩ Đảo xa xa mờ hiện.

 

Biển mẹ rộng xuối xuống miền Tiền Hải.

Cho đàn con thêm cuộc sống no lành.

Sầm Sơn ơi bờ biển đẹp như tranh.

Bao truyện đẹp tô bồi trang lịch sử.

 

Biển Thanh-Nghệ sao quá nhiều giông tố?

Bạch đàn gầy chẳng ngăn nổi phong ba.

Mái tranh nghèo mẹ mới cất hôm qua.

Nay tan tác theo từng cơn bão thổi.

 

Nước mắm Nghệ cất lên từ biển tối.

Ta cảm ơn những con cá ngoan hiền.

Người ở đây chân cứng tựa Trường Sơn,

Xin cảm phục những con người cần khổ.

 

Cửa Nhật Lệ tích xưa giờ còn đó.

Đường xuôi nam Chúa Nguyễn mở cơ đồ.

Qua Thuận An lại nhớ cố đô xưa.

Thương xứ Huế Mậu Thân mùa tang tóc.

 

Vững tay lái thuyền xuôi về Đà Nẵng.

Theo dòng khơi thuơng Bán Đảo Sơn Trà.

Người yêu ơi giờ anh ở rất xa.

Nhưng vẫn nhớ những ngày ta hò hẹn.

 

Hoàng Sa đó chim âu buồn soải cánh.

Nhìn đoàn thuyền hối hả bỏ ra đi.

Đảo san hô con sóng thở rầm rì.

Như thương cảm nỗi đau người vượt biển.

 

Những hang động Đảo Lý Sơn thật đẹp.

Tên của em trên vách đá năm nào.

Theo tháng năm tình đâu có lạt phai.

Thương em quá những ngày mùa biển động.

 

Rời Quảng Ngãi thương Xa Huỳnh nghèo lắm.

Việt Cộng về tan tác cả tình quê.

Nhìn sao khuya ta cố ngoái trông về.

Thương dáng mẹ hao gầy từ Cổ Lũy.

 

Thuyền xuôi chảy theo lòng người háo hức.

Kìa Quy Nhơn trông mát rượi xanh mềm.

Dừa Tam Quan ngọt như sữa mẹ hiền.

Sao Bình Định cứ triền miên đói khổ?

 

Qua Nha Trang nghe tiếng đời đổ vỡ.

Sóng biển tình đồng vọng khúc bi ai.

Trời Vũng Rô chim yến cũng thở dài.

Màu cờ đỏ phủ đen miền cát trắng.

 

Cam Ranh đó nắng biển chiều lấp lánh.

Rạch Ba Ngòi buổi chợ cá tôm ươn.

Qua Phan Rang còn nhớ mãi người thương.

Phan Rí Cửa dáng buồn như nỗi chết!

 

 

Vào Phú Quí thấy ai buồn tha thiết.

Việt Cộng về đàn cá cũng phân ly.

Thuyền câu nằm thương tiếc mãi người đi.

Hợp tác xã phá tan đời ngư phủ.

 

Trăng cổ độ sáng soi vùng Mũi Né.

Muối ở đây như một giải Ngân Hà.

Giàn mực nằm quặn đỏ lớp phên tre.

Bên lớp cá khô ngon mùi nước biển.

 

Bà Rịa đó ta lấy làm điểm hẹn.

Chờ đoàn người hối hả bỏ ra khơi.

Trăng vào mây nương những lúc tối trời.

Đoàn ghe vội tiến nhanh ra ngoài Cửa.

 

Đêm Vũng Tàu hải đăng đèn sáng tỏ.

Hướng đoàn người vượt tới Đảo Côn Sơn.

Đồng ca lên khúc hát buổi ly hương.

Nghe lịch sử quặn đau từng khúc ruột.

 

Biển Thạnh Phú tối đen như địa ngục.

Rừng chà là nín thở sợ công an.

Người vợ ngồi từng giờ phút dõi trông.

Chồng con được bình an ra cửa biển.

 

Qua Bình Đại thương con sò huyết ngọt.

Mẻ tôm khô phơi nắng tỏ yên bình.

Đàn le le còn ở đó không em?

Hay tan tác tìm phương nào chạy trốn?

 

Sông Cửa Tiểu nghe tiếng người rên xiết.

Mắt đục ngầu như từng lớp phù sa.

Cửa Hàm Luông giờ như bãi tha ma.

Chỉ có đám lục bình trôi ra biển.

 

Mũi Cà Mau nghe rừng tràm réo gọi.

Xác vượt biên theo sóng nổi lênh đênh.

Hồn ma vương nơi bến bãi đầu ghềnh.

Sao vẫn cứ lao mình ra cửa biển?

 

Ngoảnh mặt lại Kiên Giang thôi vĩnh biệt!

Việt Cộng về cả nuớc phải thi đua.

Đầu tôm xưa vứt bỏ chẳng ai mua.

Nay cũng phải tranh nhau từng vốc nhỏ.

 

Qua Phú Quốc nghe hồn tan nát vỡ.

Bầy cá mai cũng đã bỏ đi rồi.

Nước mắm ơi nước mắm cũng đổi đời!

Nghe từng bước quặn đau tình cố lý.

 

Đào Văn Bình

(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày buồn: Đ P Q 1 | GS Triết Đặng Phùng Quân (ĐPQ) | vừa mới từ trần (1942 - 15.7.2023). Năm tôi xong học trình cử nhân Văn Khoa SG ban triết (1969) thì anh ĐPQ đã bảo vệ thành công xuất sắc luận án Cao học Triết, được mời làm giáo sư thỉnh giảng môn Triết học tại Đại học Văn khoa Sài Gòn. Nghe tiếng anh nhiều nhưng tôi chỉ gặp anh lần đầu trong cuộc triển lãm nêu trên: Một lần trong một bữa ăn văn nghệ nói chung do anh chị Trương Đình Luận khoản đãi. Và lần thứ nhì tại tư gia nữ sĩ Hàn Song Tường, một tri kỷ, người đã viết chung với ĐPQ tuyển tập Một Dặm Tương Thân. Anh Quân người điềm đạm, nhiều phong cách mô phạm nhưng rất nhiệt tình trong giao tiếp. Tôi chỉ mới đọc anh sau này, phần nhiều trên trang mạng Gió-O của chị Lê Thị Huệ.
Khi không dám nhìn dung nhan | Tôi nhìn đắm đuối đôi bàn chân thương | cong cong yểu điệu xương xương | Đôi chân nho nhỏ dặm trường khổ qua
bao giờ tượng tạc như in | thì xin chất ngọc | nhắn tin về đời | một lần | [có] | một lần thôi | ngoại vi men dã chấm cười tinh khôi
Victoria Amelina là một nhà thơ, tiểu thuyết gia người Ukraine. Khi Nga tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào đất nước của cô vào năm 2022, cô đã dành phần lớn thời gian viết lách để ghi chép và nghiên cứu về các tội ác chiến tranh. Amelina hiểu rõ những rủi ro, nguy hiểm mình sẽ gặp phải với công việc này, với tư cách là một công dân chọn ở lại đất nước của mình trong chiến tranh, và với tư cách là một nhà văn phải đối mặt với một đội quân xâm lược đang muốn tiêu diệt bản sắc dân tộc mình. Cô đưa con trai đến nơi an toàn ở Ba Lan, nhưng bản thân trở về tiếp tục sống và làm việc tại quê hương. Khi Kyiv bị ném bom vào đầu mùa hè, cô đã quan sát các vụ nổ từ căn hộ của mình và viết: “Chiến tranh là khi bạn không còn có thể theo dõi nỗi mọi tin tức và khóc về những người hàng xóm đã chết thay cho bạn cách bạn vài dặm. Tuy nhiên, tôi muốn chúng ta sẽ bằng mọi cách không quên tên của họ.”
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
thăng trầm lên xuống / như những bậc đá trên đồi xanh / tóc bay theo gió / mùa hạ êm đềm thắp lửa mặt trời / trong từng đôi mắt mong đợi / dõi cánh chim bay xa...
Chân trời không ánh sáng | không tối đen | có màu sắc điên trong màn mắt kẻ loạn trí. | Mọi người chí tử nâng cao đời sống rộn rịp. | Chụm mũi lại hít thở một nắm không gian.
Xa hơn sự đau yếu của ông | Những con sói vẫn chạy qua những cánh rừng xanh, | Dòng sông quê không bị lôi cuốn bởi những bến cảng tân thời...
Thơ của Trần Yên Hòa & Lê Minh Hiền
Quả dâu trăng trắng | nước da hồng hồng | nào ai biết được | rượu còn hay không
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.