Thơ Khế Iêm

13/03/202000:00:00(Xem: 3226)

Minh họa Cao Bá Minh đi với trang Thơ Khế Iêm


CHUYỆN ĐỜI ANH

 

            Gửi một nhà thơ

 

Những cái chết chưa bao

giờ có thật những cái

chết chưa bao giờ xảy

ra như chúng ta sinh

ra không căn không cội

và đến đây từ nơi

hỗn mang dừng lại giây

lâu bởi sống chết lâu

nay chỉ là câu chuyện

được kể lại kể lại

kể lại tình cờ và

chẳng qua mọi câu chuyện

chỉ mới trong vài giây

lâu mọi câu chuyện đã

cũ sau vài giây lâu

mọi chuyện kể kể xong

là xong mọi chuyện kể

kể xong trở về nơi

đã kể để những chuyện

kể khác kể lại những

chuyện chưa kể như cuộc

sống lặp lại lặp lại

mà chưa một lần có

thật vì chúng ta chỉ

vật vờ trong đời có

vài giây lâu rồi trở

về nơi nào từ đó

chúng ta đến đây những

cái chết chưa bao giờ

có thật và anh chỉ

mới dừng lại trong vài

giây lâu. Cám ơn anh

đã đến với đời và

kể xong câu chuyện đời

anh.

 

*****
 

CÔ GÁI DA ĐEN


Cô gái da đen ơi

khuôn mặt cô đẹp như

thế sao đôi mắt cô

buồn như thế buồn như

bản nhạc jazz buổi chiều

buồn nghe tin đứa em

trai sống ngoài lề đường

bị bắn gục ngoài lề

đường hay như câu chuyện

buồn về người cha chẳng

ra gì cờ bạc và

nghiện ngập đã bỏ người

vợ trẻ và hai đứa

con thơ ra đi không

lời từ biệt cô gái

da đen ơi hẳn đôi

mắt ấy chẳng phải của

cô mà chỉ là bản

sao đôi mắt của mẹ

cô vì đó là nỗi

u buồn chồng chất qua

thời gian về người chồng

và đứa con thơ đã

làm nên đôi mắt buồn

như thế cô gái da

đen ơi khuôn mặt cô

đẹp như thế hẳn phải

có đôi mắt hồn nhiên

của một thiên thần nên

chăng hãy trả cho mẹ

cô đôi mắt ấy vì

cuộc đời cô đâu phải

cuộc đời của mẹ cô

cuộc đời nào thuộc về

cuộc đời đó đâu phải

cuộc đời nào cũng là

cuộc đời nào và hỡi

cô gái da đen ơi

tôi nói không sai đâu

(nếu có sai thì cũng

chẳng sai nhiều) khuôn mặt

cô đẹp như thế phải

có đôi mắt hồn nhiên

của một thiên thần chứ.

 

 Minh họa Cao Bá Minh đi với trang Thơ Khế Iêm rev

 

CÂU NÓI


“Tôi bước ra cửa lúc năm giờ” nhưng

bước ra cửa là ra cửa nào và

lúc năm giờ là lúc nào cùng hàng

loạt những câu hỏi không bao giờ có

câu trả lời cho rốt ráo bởi câu

nói “Tôi bước ra cửa lúc năm giờ”

là câu nói rơi ra từ một câu

chuyện kể nào đó đã tan biến trong

mớ âm thanh hỗn độn ngoài đường phố

giữa cuộc đời thường và không ai lần

ra được dấu vết mặc dù ai cũng

có thể nhét nó vào bất cứ câu

chuyện nào khác và dĩ nhiên bất cứ

câu chuyện nào khác không hẳn là câu

chuyện đúng thực của câu nói “Tôi bước

ra cửa lúc năm giờ” vậy thì câu

chuyện đằng sau cái câu nói tầm thường

như bao nhiêu câu nói tầm thường khác

ấy mãi mãi là điều bí mật dù

rằng câu nói vẫn truyền từ người này

qua người khác trong đám đông vô danh

mang theo câu chuyện không bao giờ đúng

thực của câu nói “Tôi bước ra cửa

lúc năm giờ”. Thôi, tôi đi nhé! Chào.


***** 


BẬC THANG

Những bậc thang nối với nhiều tầng

lầu, những bậc thang dẫn tới nhiều

đường tầu, những bậc thang và những

bước chân; những bước chân trong tôi

có ngón giao chỉ, từ phố phường

đi ra biển đông; những bước chân

trong tôi rướm đời du mục, dù

rằng tôi chưa bao giờ sống đời

du mục; điều này ám chỉ rằng

tôi là mảnh vỡ tí ti của

quá khứ, bị cánh bướm đập, văng

ra thành kẻ lưu cư nơi miền

đất lạ; không khác nào những bậc

thang và những bước chân, tái hiện

rồi tái hiện, rơi trong hỗn mang;

bởi chẳng phải là những bậc thang

vẫn nối với nhiều tầng lầu, những

bậc thang vẫn dẫn tới nhiều đường

tầu, và những bước chân trong tôi

vẫn còn đang vang lên thanh âm

quyến rũ dị kỳ; thật ra, tôi

không muốn nói hơn một ly những

gì tôi nói – những bước chân và

những bậc thang đến đây là hết.


***** 

 

NỖI BUỒN

 

Nỗi buồn đứng bên kia

đường vẫy tay chào và

tôi đứng ở bên đây

đường thôi nhé chào nỗi

buồn từ nay đường ai

nấy đi đời ai nấy

biết và dĩ nhiên chẳng

ai biết nỗi buồn sẽ

đi về đâu sau bao

nhiêu năm nằm mãi trong

tôi ngoài nỗi buồn vì

ai cũng có nỗi buồn

riêng và chẳng ai muốn

chứa chấp thêm một nỗi

buồn khác nữa (nỗi buồn

sẽ lụi tàn khi không

tìm được chỗ nương thân,

chắc hẳn vậy) nhưng dù

sao thì giữa tôi và

nỗi buồn cũng có một

chút tình nên chi mới

có cuộc tiễn đưa này

và tình cảnh bây giờ

thì nỗi buồn vẫn đứng

bên kia đường vẫy tay

chào và tôi đứng ở

bên đây đường thôi nhé

chào nỗi buồn buồn ơi

chào mi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
má tôi ít nói / nhưng bà chưa bao giờ ngưng kể chuyện năm thìn / chuyện bão / chuyện mắc nợ ̶ ̶ ̶ nợ chồng chất nợ...
Về bên kia, anh để phía sau | Chiến tranh và hòa bình, Tội ác và hình phạt | Hồ Thiên Nga đầy nước mắt hôm nay
Đau lòng nhất là tái ngộ với anh chị Phan Xuân Sinh-Thiên Nga sau 20 năm xa cách trong một buổi gặp gỡ với ACE văn nghệ vùng Houston, Texas vào trưa ngày 17 tháng 2 năm 2024, ngay ngày hôm sau anh phải nhập viện khẩn cấp vì bệnh tim mạch. Nằm hôn mê sâu 10 ngày vô phương cứu chữa, anh lặng lẽ từ giã cõi đời trong niềm thương tiếc của vợ con và bằng hữu. Ghi lại một vài chặng tương tác thân tình với anh Phan Xuân Sinh những ngày trước, như một nén tâm nhang tiễn đưa bạn hiền về nơi chín suối...
Lê An Thế -- Một du tử làm thơ, từ bao năm nay, tưởng xa xôi, nhưng rất gần. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Xôn xao chút nắng chiều xưa / Nghe ra câu hát đẩy đưa bạt ngàn / Tiếng dần xa, tiếng vọng còn… / Bóng sầu theo những véo von trùng trùng...
Cứ thử đi, ngươi không thể hủy diệt di tích vĩnh hằng của trái tim con người-tình yêu. (Victor Hugo)...