Nguyện Cầu

2/18/202009:39:00(View: 3799)
phat tu bi
Hình của Trịnh Thanh Thủy 

Loang loáng

chuông ngân

vong hồn những hạt bụi

thoi thóp

trong từng vốc gió hoàng hôn

ngợp đáy chiều


Vũ trụ thơm lừng

lụa hương

trong cườm tay Phật

thổi ánh dương

về thành phố ma Vũ Hán

nơi những buồng phổi mắc cạn

giữa những cơn ho xám xịt

chập chờn những tàn  phai

nơi những nấm mộ làm bằng bao ni lông

êm ả ngủ

không một tiếng kinh cầu


Trịnh Thanh Thủy



Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tâm tư khô cạn mạch nguồn Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ Trần gian có gã khù khờ Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra
Đời ngắn một gang tay. Đo sao hết chiều cao tham vọng. Tim nhỏ một nắm tay. Chứa sẽ vỡ máu độc tôn. Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống. Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.\ Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi. Thở mong manh làm sao bất tử? Tạc tượng lên núi cao? Thuốc. Thuốc. Thuốc. Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo. “It is what it is.” (1)
Lửa nhỏ đốt mãi sẽ cháy rừng. Cháy lớn, cháy lan vượt kiểm soát, cháy luôn quốc gia, cháy lương tâm, cháy tự do, cháy hấp hối.
ngày tháng 9 nhìn lại khúc phim quá khứ cô lập con tim giữa những bao la kịch bản buồn và những bài ca từ giã giam mình giữa ngôn ngữ của những lặp lại xuôi tay buông lững
“Vì Tôi Là Người Việt Nam” là một bài thơ mang tứ tượng trưng qua cách diễn tả biểu hiện. Một bài thơ biểu lộ sự hoạt động của trí tuệ và sự xuất hiện của cảm xúc. Một bài thơ kết hợp giữa ý thức và vô thức. Một bài thơ xứng đáng là thơ đấu tranh có giá trị nghệ thuật của nhà thơ Hoàng Anh.
Những ai đã từng xin trợ cấp xã hội, nhận ân sủng sống qua ngày nuôi lớn con cái, sao không cho người khác cơ hội giống mình?
Giữa tang tóc của đại dịch, giữa hỗn loạn xã hội vì chuyện kỳ thị sắc tộc, và nỗi buồn mất mẹ, bài thơ COMMON DUST như một lời nhắc nhở cái đồng đẳng của thân phận con người: tất cả chúng ta đều là cát bụi, rồi sẽ về cát bụi. Bài thơ như nhắn nhủ chúng ta hãy làm hòa với nhau và làm hòa với chính mình.
Gần nửa thế kỷ sống ở Hoa Kỳ, nếu bạn chưa gặp kinh nghiệm bị kỳ thị, chưa buồn lòng vì chỉ khác màu da, có lẽ, bạn ngây thơ hoặc ngu ngơ hoặc giả vờ.
Chàng đã ra khỏi chiến tranh / Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng./ Như con dấu nung / Đóng vào trái tim chàng
và ở trung điểm bức ảnh / những dấu đạn xoáy vỡ gạch men trên tường / bếp lãng mạn? / bếp ấm cúng? / chỉ là hoang tưởng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.