Vương Miện Vũ Hán

07/02/202015:15:00(Xem: 5738)
84394200_10221540381237872_2713889241913360384_n (1)
"Mùa dịch" - Tranh sơn dầu - Đinh Trường Chinh






















Vũ Hán

Những ngôi nhà cửa bị đóng đinh

những cánh cổng bị bịt lại bằng những then gỗ hình chữ X

người nhốt người trong đó

không hề nghĩ họ sẽ sống thế nào

nếu không còn thuốc

nếu không còn thức ăn

 

Vũ Hán

người người không nhìn mặt nhau

họ tịnh khẩu

thành phố vắng tanh

thỉnh thoảng có một chiếc bóng trùm kín

đi vật vờ

không biết người hay ma

 

Vũ Hán

Họ bị dồn lại một chỗ

như những con thú bị nhét một chuồng

họ hốt hoảng

cuống cuồng

chạy vòng vòng giữa những con vi khuẩn

vi khuẩn đội vương miện vàng (1)

 

Vũ Hán

những bệnh viện xây vội

không đủ chỗ chứa người

nhưng con số tử vong vẫn rất mơ hồ

người ta hoặc đếm sai hay là quên đếm tiếp

 

Vũ Hán

người người cứ dồn vào một khối

không được vào thành

không được đi ra

họ dẫy giụa

chia nhau “vương miện”

 

Vũ Hán

Có những nhân viên Y Tế làm việc ngày đêm

 khẩu trang để lại những vết lằn ngang dọc

trên khuôn mặt bơ phờ

vẫn có người biết thương người

 

những người đã ra khỏi Vũ Hán

không có đường trở về

những người trong Vũ Hán

không có đường ra đi

Vũ Hán buồn muốn khóc

bài thơ Hoàng Hạc Lâu

bây giờ ai về đọc.

 

 

 

Trần Mộng Tú

FEB 5 2020

 

(1) Corona : Hào quang có liên quan đến hình vương miện

(2) Tên gọi Vũ Hán gồm cả 3 khu: Vũ Xương, Hán Khẩu và Hán Dương. Năm 223 Thôi Hộ đã làm bài thơ nổi tiếng vịnh Hoàng Hạc Lâu ở đây.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào thời điểm này, phải chăng thơ đã là món ăn tinh thần lỗi thời, mất hương vị quyến rũ, thua mùi phở hấp dẫn khi đói bụng? Đúng như vậy, có đói mới thèm ăn. Làm sao biết tâm tư của bạn đang đói? Hỏi thử nó có mệt mỏi, có căng thẳng, có phiền muộn chuyện đời, có ghét bỏ người khác? Nếu có, đúng rồi, nó đang đói. Thơ là món ăn tinh thần cổ truyền từ tiền sử. Nếu tiểu thuyết là bữa tiệc, truyện là bữa ăn tối, thì thơ Việt chính là phở. Một món ăn độc đáo cho bất kỳ người Việt nào tại gia hoặc tha hương.
cố gắng không rơi tõm xuống hố chữ nghĩa đen ngòm / đặc trưng của những ngày giãn cách xã hội theo chỉ thị / bầm dập nhừ tử sau cú trượt trên thang cuốn thời gian / hẹn một ngày có dịp chén thù chén tạc đưa cay ngả mặn /
khi đồng bằng cất tiếng ru của dòng sông / đất trời sẽ trở mình / thức dậy theo tiếng kêu tình nhân sông núi / tuổi xế chiều và bóng tối / đồng lõa một chút yêu nhau vội vã / như chén tương phùng uống cạn bình minh
giả sử niềm tin vẫn sáng soi / xác tín như bàn thờ trang nghiêm trong nhà / khói hương xì xụp vái / cầu người đã bỏ ta đi / đừng bỏ ta đi
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
như đốm lửa âm thầm / mẹ ngồi trầm ngâm bên cơi trầu / chiều xuống ôm bóng lặng / ngái ngủ tiếng kinh cầu lê thê / cơn mưa dông lướt thướt không dứt
Tôi không nói / Chỉ có hàng cây gió thổi / Và bóng. Tối / Tôi không ngủ / Chỉ có đêm đang trôi / Có lẽ sẽ một lời / Để đừng tan vào bóng tối
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.