Hôm nay,  

Chuyện sư tử con và bê con

5/7/202312:58:00(View: 3779)
Ngụ ngôn

nguyencau

Tại cánh đồng rộng mênh mông ở Phi Châu có một con sử tử con mới lọt lòng mẹ bảy ngày. Mẹ nó trong một chuyến đi săn bị bầy linh cẩu cắn chết và không bao giờ quay trở lại. Sư tử con đói kêu la thảm thiết, chập chững đi chẳng kể phương hướng để tìm sự sống. Nó may mắn lạc vào một đàn bò. Một con bò mẹ đang nằm dài dưới đất cho bê con bú. Sư tử con cũng chẳng biết đây là bò hay sư tử, do bản năng sinh tồn nó tìm tới và và chui vào tìm sữa nơi  bò mẹ. Bò mẹ hiền từ thấy sư tử còn bé, vô hại cho nên cũng cho bú mà chẳng phản ứng gì. Nửa năm sau, sư tử con lớn rất nhanh. Nó chơi đùa với con bê như anh em vậy. Nhưng do sự phát triển của cơ thể, tự nhiên nó thèm và cần một loại đồ ăn khác với sữa mẹ. Nó nói với con bê:
     – Này anh bê, vài ngày nữa tôi phải ra đi và tìm cách gia nhập bầy đàn để có đồ ăn. Chỉ một năm nữa thôi, tôi cũng phải tự đi săn. Khi đó tôi buộc lòng phải  ăn thịt anh và mẹ bò.
     Con bê ngạc nhiên hỏi:
     – Tại sao vậy?
     Sư tử con đáp:
     – Lý do rất đơn giản là tôi không thể ăn cỏ như anh mà phải ăn thịt sống, ăn thịt tất cả các loài động vật khác. Bây giờ tôi với anh còn là anh em, nhưng vài tháng nữa anh sẽ là đồ ăn của tôi.
     Nghe vậy con bê khóc rồi nói:
     – Thôi anh đi đi, đi xa và nhớ đừng ăn thịt tôi và mẹ bò nhé.
     Cũng ngay hôm đó, tại một vườn chơi trẻ em, hai cậu bé đang vui chơi với nhau. Nhưng một cậu là công dân của một siêu cường. Còn cậu kia là công dân của một nước nhỏ yếu kém. Một ngày kia, cậu bé siêu cường nói với cậu bé nhược tiểu:
     – Này bạn ơi, nếu tôi chỉ là một công dân bình thường thì bạn và tôi có thể chơi với nhau suốt đời như những người bạn tốt. Nhưng nếu tôi là lãnh đạo của đất nước tôi thì câu chuyện sẽ khác đi.
     Cậu bé nhược tiểu hỏi:
     – Khác thế nào?
     Cậu bé siêu cường đáp:
     – Lúc đó tôi có thể tấn công, xâm chiếm đất nước bạn, có thể lật đổ chính quyền của bạn, nước bạn có thể trở thành tay sai hay chư hầu của nước tôi.
     Cậu bé nhược tiểu ngạc nhiên hỏi:
     – Tại sao lại như vậy?
     Cậu bé siêu cường đáp:
     – Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Vì đất nước tôi là siêu cường vô địch, không ai có thể chống lại cho nên chúng tôi muốn làm gì thì làm, giống như sư tử muốn ăn thịt loài bò lúc nào cũng được. Vả lại, nếu tôi không làm thế, giữ hòa hiếu và bình đẳng với các quốc gia khác thì đảng đối lập sẽ kết tội tôi là phản quốc, là yếu hèn, là không bảo vệ quyền lợi của đất nước, sẽ tìm cách truất phế tôi. Nói là để bảo vệ đất nước nhưng thực chất là muốn bảo vệ “cái ghế”. Tôi buộc lòng phải làm như vậy vì  quy luật sinh tồn. Tôi chỉ là phàm phu nắm giữ quyền lực chứ không phải thánh nhân. Tất cả các lãnh đạo phải làm như vậy. Nó giống như nghiệp lực từ vô thủy kéo dài tới bây giờ. Có siêu cường nào chịu nhường nhịn các nước nhỏ đâu? Có sư tử nào nhường nhịn con bò, con nai đâu?
     Nghe nói thế, cậu bé nhược tiểu buồn rầu nói:
     – Tôi xin bạn đừng làm lãnh đạo để chúng ta suốt đời là bạn với nhau.
 
Lời người kể chuyện:
 
Quy luật sống của loài thú và loài người giống hệt nhau, đó là luật “Cá lớn nuốt cả bé”. Bằng cớ là nhân loại đã trải qua những thời kỳ kinh hoàng của chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa bá quyền và chủ nghĩa bành trướng. Loài người lại còn dã man và tàn bạo hơn loài thú. Sư tử ăn thịt con nai no, rồi nằm lăn ra nghỉ. Còn loài người săn bắt dân tộc yếu kém làm nô lệ, thiết lập chế độ thực dân để biến cả dân tộc họ thành nô lệ, thậm chí diệt chủng và tiêu hủy cả nền văn hóa của họ và giết hại biết bao nhà ái quốc của dân bản địa. Loài thú tuy tàn độc do bản năng nhưng không biết tuyên truyền gian trá và lừa mị. Loài người khi muốn xâm lăng nước nhỏ thường nhân danh những lý tưởng cao đẹp, kéo bè kéo đảng gọi là liên minh để hợp pháp hóa hành động của mình. Họ quảng bá rầm rộ về tính văn minh và nhân đạo khi cứu giúp một con mèo, nhưng lại tiến hành chiến tranh, giết chết cả trăm ngàn thường dân vô tội của một nước nhỏ. Bản chất của loài người vốn ác độc như Tuân Tử nói, “Nhân chi sơ tính bổn ác”. Cái ác vốn có từ vô thủy chứ chẳng phải thời nay mới ác.
     Nhưng này bạn ơi:
     Rất may, không phải tất cả con người đều như vậy. Các bậc thánh nhân thuở xưa, để hóa dân, để kiềm chế bớt thú tính của con người đã rao giảng học thuyết “Nhân chi sơ tính bổn thiện” và “Mọi chúng sinh đều có Phật tánh”. Qua lịch sử, loài người cũng đã sản sinh ra nhiều bậc cứu nhân độ thế, dám hy sinh thân mạng mình để chống lại bạo quyền, san sẻ bớt của cải để cứu giúp người nghèo khó. Thế nhưng những đức tính thiện lành này không phải bỗng nhiên mà có. Có thể do thiên bẩm nhưng phần lớn giống như quặng vàng phải đào xới, sàng lọc mới thành vàng ròng, như đá quý phải giũa phải mài mới thành ngọc. Muốn trở thành hiền nhân thì phải tu tâm dưỡng tánh, phải đọc sách thánh hiền và phải có cuộc sống đạo hạnh.
     Ngày nay, với sự bùng nổ của kỹ nghệ truyền thông, những luồng tư tưởng xấu, độc hại lan tràn không ít. Nhưng xen vào đó là những tư tưởng thiện lành đã có cơ hội nói lên tiếng nói của mình. Nó không còn bị áp chế, bưng bít, che giấu và chụp mũ như cách đây hơn một thế kỷ. Với hình ảnh của những đạo sư sống đời đạm bạc, rao giảng chân lý Từ Bi, Trí Tuệ và Bình Đẳng trên mạng lưới toàn cầu, thế hệ trẻ có cơ hội xem và học hỏi. Theo tôi nghĩ, thế hệ có tư tưởng gian ác nên từ từ chết đi và hình thành những thế hệ mới có tư tưởng bao dung, tiến bộ và nhân bản. Nhưng xin nhớ cho, gieo trồng những tư tưởng thiện lành không phải một sớm một chiều là có thể hái quả. Chúng ta phải kiên trì, nhẫn nại và không bao giờ nản chí khi gieo rắc những tư tưởng thiện lành.
     Vì thế giới này là thế giới của Tham Dục bùng cháy trong từng phút giây cho nên tôi nghĩ rằng nếu tư tưởng thiện lành lấn áp được tư tưởng hung ác thì vài trăm năm nữa thế giới mới có thể sống trong tình huynh đệ như Đức Phật dạy qua Lục Hòa, đó là Giới Hòa Đồng Trụ. Khi nhiều bậc thánh nhân ra đời thì thế giới sẽ sống trong an vui. Khi nhiều kẻ hung ác vẫn còn tồn tại thì thế giới Ta Bà này có thể vẫn tiếp tục với thói “Cá lớn nuốt cá bé” cho đến ngày tận thế. Đó là Nghiệp của chúng sinh.
     Bạn ơi:
     Hành tinh này hiện hữu có phải là tài sản riêng của các siêu cường, của kẻ mạnh muốn làm gì thì làm? Nó là mảnh đất chung của nhân loại mà không ai có quyền độc chiếm và áp đặt luật lệ của mình. Nếu có một thứ luật lệ chung thì nó phải được sự đồng thuận của tất cả các dân tộc và đạo đức phải là tôn chỉ mà loài người phải tuân thủ. Hiện nay tham vọng cuồng điên của nhân loại lớn tựa hư không mà tình thương thì chẳng chứa đầy tòa nhà Liên Hiệp Quốc.

 

– Đào Văn Bình 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hồi đó, sau thế giới chiến tranh, vừa hồi cư về Huế, gia đình tôi sống chật vật trên đồng lương giáo viên ít ỏi của Mẹ. Không phải dễ để nuôi tám miệng ăn: năm người lớn, ba trẻ con. Qua giao thiệp, quen biết Mẹ và hai Dì được người ta nhờ cậy đan áo len và công việc ấy đã đem thêm chút đỉnh tiền cho gia đình. Trong hoàn cảnh sau chiến tranh, áo len rất quý. Người ta đã mất đi những chiếc áo len tốt khi chạy về làng tránh bom đạn. Nay ai cũng cần áo len để qua mùa đông vì mùa đông của Huế rất lạnh, cái lạnh ẩm, buốt vào tận xương. Mưa dầm dã, ngày này qua tháng nọ. Qua Xuân mới có tí nắng ấm...
Không có nhân vật chính diện nào trong tác phẩm tiểu thuyết này của Pamuk, mà là một tập hợp những nhân vật và đồ vật – một cái thây ma mới bị giết oan uổng, một đồng tiền, ác quỷ Satan, màu đỏ, hai chức sắc Hồi giáo, v.v… – mỗi “thứ” như thế chiếm phần tự sự mỗi chương sách. Bối cảnh lịch sử là Đế quốc Ottoman thế kỷ XVI, và nền tảng triết học Hồi giáo dĩ nhiên là trọng điểm của cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng có những phân đoạn thấm đẫm tính kỳ bí và trữ tình. Đọc tác phẩm, độc giả người Việt có thể nhận ra một điểm tương đồng giữa Hồi giáo và tín ngưỡng dân gian Việt Nam là, sau khi chết, linh hồn con người vẫn tồn tại trên thế gian và có thể nghe ngóng những gì người sống nói.
Michelle Obama mang đến cho độc giả một loạt câu chuyện mới mẻ và những suy ngẫm sâu sắc về sự thay đổi, thách thức, sức mạnh, bao gồm cả niềm tin của bà: khi thắp sáng cho người khác. Chúng ta có thể khai sáng sự phong phú và tiềm năng của thế giới xung quanh, khám phá những sự thật sâu sắc hơn và những con đường mới cho sự tiến bộ. Rút ra từ kinh nghiệm của mình với tư cách là người mẹ, con gái, người phối ngẫu, người bạn và Đệ nhất phu nhân, bà ta chia xẻ những thói quen và nguyên tắc mà bà đã phát triển để thích nghi thành công với sự thay đổi và vượt qua những trở ngại khác nhau.
Mỹ và Canada có nhiều ngày Lễ giống nhau, nào là Christmas, New Year, Halloween, Mothers Day, Fathers Day… nhưng cũng có hai ngày Lễ không trùng ngày. Đó là ngày Quốc Khánh , Canada Day hay còn gọi là Quốc Khánh vào ngày July 1st hàng năm, trong khi Independent Day của Mỹ là July 4th, cũng không cách xa là bao, chẳng lẽ Mỹ và Canada là... anh em từ kiếp trước?
Có bà nội trợ ghé lồng gà bà Cam xem không vừa ý bèn sang bên “con đó” mua làm bà Cam tức bà khách thì ít mà hận con Thịnh thì nhiều. Xưa nay bà Cam bán gà chợ An Đông nổi tiếng, khó có ai thoát khỏi tay bà một khi đã sà vào hỏi mua là phải mua xong mới đi khỏi được. Nay có những khách quen đã né mặt bà, họ đến thẳng hàng con Thịnh mua bán lẹ làng mau chóng hơn, vừa ý hơn. Rõ ràng là con Thịnh đã cướp khách hàng của bà...
Tôi bắt đầu nghe tên anh khi đọc bài viết “Khánh Trường, Sức Mạnh Của Im Lặng” của họa sĩ Đinh Cường vào tháng 1/2012 nhân dịp anh bày 30 bức tranh Thiền. Lúc đó, tôi chỉ biết anh là một họa sĩ như anh Đinh Cường đã nhận xét, “Tôi thật sự cảm phục bạn ở Sức Mạnh Của Im Lặng và tìm chốn nương tựa cho tâm hồn mình: Đức Quan Thế Âm Bồ Tát. Như Nietzsche với hình ảnh Zarathustra đã gợi lên lộ trình sâu rộng của một bậc Đại Bồ Tát giữa lòng đen tối của thế gian...
Tôi loay hoay mấy bận mà không viết được, trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc lẫn lộn thật khó nói nên lời. Những cảm xúc cứ cuồn cuộn làm cho tôi không biết nên bắt đầu viết như thế nào, vả lại những điều mắt thấy tai nghe, những câu chuyện không đầu không cuối đầy ắp nên không biết điều nào nên lấy cái nào lược bớt đi...
Tôi chăm chú sửa sang hồ sơ. Đổi màu các đường biểu diễn, thay đổi khổ chữ, kiểu chữ để người đọc có thể nhận thấy ngay trọng tâm của bài thuyết trình. Suốt mấy tuần nay, nhóm controller tụi tôi, chạy lui tới như những con lật đật. Trước mặt mỗi đứa, dán tờ lịch tổ tướng của tháng chín và tháng mười...
Một buổi sáng, Anders, người đàn ông da trắng, thức dậy, thấy da mình đổi sang màu nâu đậm, không thể nào phủ nhận. Chuyện này xảy đến từ từ, rồi đột nhiên, nhận thấy rõ ràng. Đầu tiên là cảm giác khi anh đưa tay lấy điện thoại, ánh nắng ban mai như đang làm điều gì kỳ lạ với màu da trên cánh tay. Sau đó, nhất thời bật ra ý nghĩ, có người nào khác đang nằm chung giường với anh, một đàn ông da đen, mặc dù đáng kinh sợ, nhưng chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
Gia đình tôi thuở ấy có hai căn nhà, nên tôi là cư dân của cả hai xóm liền kề nhau: Xóm Chùa và Xóm Đạo. Ngôi chùa Vĩnh Quang nhỏ xíu, nằm đầu con hẻm rộng. Chùa nhỏ nên vườn chùa cũng xinh xinh, với các loại cây trồng làm bóng mát và nhiều loại hoa kiểng, tạo nên một màu xanh tươi êm đềm sau cánh cửa sắt vững chải làm cổng chùa. Tôi thích nhất cây Ngọc Lan cổ thụ ngay góc sân, những buổi trưa vắng có dịp đi ngang qua, mùi thơm của hoa toả lan phảng phất theo những ngọn gió lay thật dễ chịu, nhè nhẹ đi vào lòng người, làm quên hết những âu lo bận rộn đời thường, dù chỉ là trong phút giây...
Chị Bông rời khỏi màn hình computer hào hứng chạy ra phòng ngoài tìm chồng, không thấy, chị chạy bay ra ngoài vườn réo gọi: – Anh ơi! Mùa World Cup!
Và chúng sẽ bỏ cái điện thoại thông minh ra để cầm bút ngòi lá tre hay sao? Chắc tôi đang mơ?...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.