Hôm nay,  

Chuyện con chuột răng

8/14/202221:06:00(View: 3321)
Truyện thiếu nhi

hoangq
Mẹ con -- Tranh Nguyễn Đức Tuấn Đạt.



Lần đầu Bê thay răng sữa, Bê đã làm náo loạn “hoàng cung“ của ông bà Ngoại. Bê đang ráp máy bay Lego. Mô hình này khó lắm, dành cho người lớn từ tám tuổi trở lên. Tụi con Thiên Hương, con Cốm thấy Bê ráp như vậy phục lắm. Tụi nó coi một lúc rồi cũng chán, rủ nhau đi chơi búp bê Barbie. Càng tốt, khỏi có mấy câu hỏi rắc rối. Đột nhiên Bê cảm thấy vị mặn trong miệng, ủa, có gì cứng cứng vậy cà. Bê đưa tay lên nhả ra. Trời đất ơi, máu và cái răng. Bê vừa chạy ra phòng khách, vừa la khóc:

 

- Mẹ ơi, Mẹ ơi. Kêu xe Notarzt (bác sĩ cấp cứu) tới chở con vô bịnh viện ngay.

 

Cả nhà vây quanh Bê. Mẹ ôm Bê dỗ dành:

 

- Từ từ để Ba coi sao.

 

Ba lấy khăn giấy lau tay cho Bê, gói răng rồi chạy xuống bếp. Bê mếu máo:

 

- Thiếu một cái răng làm sao mà ăn.

 

Cậu Kem cười ré lên:

 

- Tưởng gì. Lấy bớt mấy hũ Hipp của cu Bờm cho Bê ăn. Hay là Bê nhịn bớt, nhẹ người, đá banh chạy cho lẹ.

 

Bà Ngoại gạt ngang:

 

- Cậu Kem đừng chọc cháu nữa. Cháu đang sợ mà. Bà Ngoại cũng hết hồn luôn đó.

 

Cậu Kem còn ráng thọt thêm một câu:

 

- Bê đừng cười nhiều nghe. Chỗ đó trống, gió lọt vô là đau bụng đó.

 

Mẹ gắt nhẹ:

 

- Nói tầm bậy. Cháu tưởng thiệt làm sao?

 

Mẹ vuốt tóc Bê:

 

- Cậu Kem nói giỡn thôi con. Cái răng rụng đó là răng sữa. Thay răng chứng tỏ là con lớn thêm tí nữa. Bây giờ con là học trò lớp một rồi mà. Răng mới sẽ mọc ở đó.

 

Bê vẫn còn thút thít:

 

-Mai nó đã mọc chưa?

 

Ba giảng giải:

 

- Mai chắc là chưa. Có thể tuần tới.

 

Bê phụng phịu:

 

- Vậy mấy đứa tưởng con là thằng tí sún sao.

 

Thiên Hương và Cốm vội vàng đồng ca:

 

Ê, cái thằng Tí sún, Tí sún. Nhe cái răng nham nhở chổi cùn. Vì nó lười đánh răng sớm tối. Lại nhai kẹo suốt ngày không thôi...

 

Mẹ vuốt má Bê:

 

- Răng mới này con phải giữ kỹ. Chớ để sâu răng là thành Tí sún thiệt đó. Cái răng rụng con để nơi bệ cửa sổ. Ban đêm có con chuột răng đi qua, nó thấy con giữ răng tốt, không chừng có quà.

 

Nghe tới chữ quà, Bê sáng rỡ con mắt:

 

- Ba ơi, cho con cái răng để tối nay con đưa con chuột coi.

 

Ba kêu Mẹ xuống bếp. Lúc Bê la khóc um sùm, Ba đã quýnh quáng ném cái răng vô thùng rác. Ba Mẹ trải mấy tờ báo ra, mằn mò một hồi. Cuối cùng, tìm được răng cho Bê.

 

Món quà đầu tiên chuột răng tặng cho Bê là con khủng long màu xanh, lông của nó mịn ơi là mịn. Đó là con Brachiosaurus, có cái cổ dài ngoằng. Nó hiền lành lắm. Chỉ ăn cây cỏ chớ không hung dữ, ăn thịt như con Tyrannosaurus Rex. Bê thương nó nhứt trong họ hàng khủng long. Lúc đó Bê đang mê khủng long quá trời đất. Bê có cái đèn ngủ hình Triceratops, đồng hồ báo thức hình Dimetrodon. Hôm sinh nhật, Bê được rất nhiều quà có hình khủng long: một bộ Memory, một bộ bút màu và bao nhiêu là sách. Mẹ tạm ngưng đọc truyện Con Ong Maja, chuyển qua đọc sách khủng long cho Bê.

 

Sau đó, các răng sữa của Bê lần lượt rụng. Chuột răng mang quà đến cho Bê khá đầy đủ. Nếu ngày nào cũng có răng rụng, ngày nào cũng có quà. Vậy thì quá đã. Nhưng không được. Hôm trước, Mẹ đọc trong tờ Medizini cho Bê nghe, thường thường người ta chỉ có 32 cái răng mà thôi. Bê nghĩ, phải chi mình có một ngàn cái răng, có lý vô cùng.

 

Có lần Mẹ đi làm xa. Bê buồn, vì tối không có ai đọc sách. Bê chỉ thích chơi lăn với Ba, chớ Ba đọc sách, Bê hay ngủ liền lắm. Bê không câu giờ được. Lần đó, Bê bị rụng răng, Bê để cái răng lên cửa sổ như thường lệ. Sáng ra, không thấy quà, Bê khóc bù lu, bù loa. Mém chút Bê bị Ba cho ăn đòn. Bê giận con chuột răng lắm. Trên đường tới trường, Bê còn tấm tức, con chuột kỳ cục, hung dữ, mau quên. Tại sao nó không biết là Bê mới rụng thêm cái răng nữa chớ. Ba phải la Bê:

 

- Con cứ cằn nhằn như vậy nó nghe được, nó thấy như vậy là không ngoan. Nó giận, không bao giờ đem quà tới nữa đó.


Tối đó Bê gọi điện thoại cho Mẹ. Bê cũng vẫn còn giận con chuột. Bê nói nho nhỏ cho

Mẹ nghe, sợ tới tai con chuột răng. Lỡ nó giận, nó đi luôn, Bê buồn lắm. Mẹ nhẹ nhàng trong điện thoại:

 

- Có thể chuột răng không biết chắc cái răng của ai. Tối nay con đem cái răng để trên bệ cửa, rồi viết trên tờ giấy: Đây là răng của Bê.

 

- Mà con viết tiếng Việt hay tiếng Đức đây Mẹ?


Rồi Bê tự trả lời:

 

- Con viết hai thứ tiếng cho chắc ăn.

 

- Ừ, vậy được đó. Để Ba chỉ cho con viết. Chúc Bê của Mẹ ngủ ngon. Mẹ nói chuyện với Ba chút nghe.

 

Lần đó, Bê được bộ ba ông tài xế cho Lego Technik. Con chuột răng hay thiệt. Nó biết Bê đang thích, đang cần mấy ông tài xế. Bê có nhiều Lego Technik lắm, nào là xe đua, xe gắn máy, xe cần câu... Nhiều xe mà không có ai lái cả. Chờ tới sinh nhật đến bảy tháng lận, Giáng Sinh thì phải sáu tháng nữa. Chuột răng ơi, Bê cám ơn chuột răng nhiều lắm, Bê thương chuột răng nhiều nhiều.

 

Sau lần đó, Bê luôn có thư kèm cho chuột răng. Lúc đầu Bê viết hai thứ tiếng. Về sau Bê chỉ viết tiếng Việt mà chuột vẫn hiểu. Càng lúc Bê càng thương chuột răng. Quà nào cũng đúng ý Bê cả. Nào là truyện tranh Asterix, Lucky Luke, cuốn Atlas bự ơi là bự. Bây giờ Bê đã vào lớp ba. Bê tự viết thư cho chuột được rồi. Thỉnh thoảng Bê còn vẽ tranh tặng chuột. Có khi mấy tháng Bê mới rụng một cái răng. Bê cũng biết là mình sắp hết răng sữa rồi. Tháng trước chuột răng tặng cho Bê cái nón có phù hiệu của FC Bayern. Đó là đội banh ruột của Bê cũng như của cả đám bạn Bê.

 

Sáng nay, một cái răng của Bê rụng. Có tí xíu máu mà thôi. Bây giờ Bê cool lắm. Không những Bê chẳng sợ mà Bê còn vui vì sắp được quà. Chiều về, Bê nắn nót viết thư cho chuột. Bê chưa bao giờ xin chuột món quà gì, mà chuột lúc nào cũng như đọc được ý Bê. Lần nay Bê hy vọng chuột cho Bê dĩa CD Get Down của Backstreet Boys, tuần rồi nghe ở nhà Xavier thích lắm. Sáng ngủ dậy, Bê chạy vội lại cửa. Chắc Bê sẽ xin Mẹ cho Bê nghe một lần trước khi đi học. Tuần này Mẹ bịnh, không đi làm. Bác sĩ dặn Mẹ phải tịnh dưỡng, nghỉ ngơi. Hãng Ba lại nhiều việc bất ngờ, nên Ba đi sớm, về trễ. Buổi sáng Bê tự lo cho Bê đi học. Trên bệ cửa còn cái răng và lá thư. Ủa, sao kỳ cục cậy. Bê cảm thấy thất vọng nhưng không khóc.

Mẹ nhỏ nhẹ:

 

- Con chuẩn bị đi học kẻo trễ. Mẹ sẽ liên lạc với con chuột để biết lý do tại sao.

 

Chiều hôm đó Bê quên lửng chuyện chuột răng. Ở Kinderhort (lớp bán trú ) làm bài tập ở nhà xong, David và Bê xem hình các cầu thủ nổi tiếng của Đức. Hai đứa đổi hình với nhau. Bê phải đưa cho David hai hình, một của Oliver Kahn, một của Mathias Sammer, để đổi chỉ một hình của Andreas Koepke, đệ nhất thủ môn của đội tuyển quốc gia Đức. Bê thích làm thủ môn, vì thủ môn rất quan trọng, và vì Bê thấy thích, tự nhiên thích mà thôi. Chuyện này có lần Ba Mẹ bàn cãi khá sôi nổi. Ngày xưa Bê rất mê McDonald’s. Khoai tây chiên là món khoái khẩu của Bê, các loại nước shakes cũng hấp dẫn vô cùng. Big mac thì Bê chỉ được Ba cho cắn môt tí thôi. Mẹ dứt khoát không bao giờ cho Bê trọn một cái big mac. Cuối tuần trời đẹp, Ba rủ Bê đi coi xe hơi. Mẹ ở nhà viết thư cho bạn bè. Bê đi theo mà không cằn nhằn đòi về. Gần tiệm xe hơi có tiệm McDonald’s, Bê sẽ xin Ba cho qua chơi cầu tuột trước cửa tiệm một chút. Sẵn dịp, Ba ghé mua cho Mẹ ly sữa dâu, cho Bê một túi thiếu niên Junior Tüte  và cho Ba như thường lệ, một cái big mac. Sau khi thanh toán xong khoai tây chiên, một cái hamburger và ly cola, Bê mân mê món quà kèm trong túi. Ba đẩy qua cho Bê một góc của cái big mac:

 

- Ba để phần cho Bê đó.

 

Bê reo lên mừng rỡ:

 

- Cám ơn Ba, chiến quá. Big mac là ngon nhứt trong trái đất.

 

Mẹ không vừa ý:

 

- Bê ăn như vậy là quá nhiều. Ba cho thêm làm chi nữa. Đồ ăn của McDonald’s chỉ béo mà không bổ.

 

Ba chống chế:

 

- Ừ, thì biết vậy rồi. Mà lâu lâu mới ăn một lần, đâu đến nỗi nào. - Rồi Ba giỡn.- sống ở đời ăn miếng big mac, chết xuống âm phủ biết có hay không?

 

Mẹ nghiêm mặt:

 

- Ba không để ý đó chớ. Mẹ mua quần cho Bê, vừa chiều dài thì bụng thiếu cả mấy tấc.

Quần cho Bê mặc cứ phải cắt chiều dài bỏ đi cả nửa thước.

 

- Thì cũng tiện. Khúc vải dư để dành đắp lên đầu gối. Chứ Bê đá banh quần rách đầu gối liền tù tì. -Ba tỉnh bơ.

 

Mẹ cao giọng:

 

- Nói chuyện đá banh Mẹ càng lo thêm. Bê chỉ thích làm thủ môn mà thôi. Chắc tại hơi

nặng cân, nên lười chạy chứ gì? Hồi mấy năm trước, Bê nói với Mẹ, Bê thích làm cảnh sát, rất là oai. Nhưng Bê không làm cảnh sát rượt ăn trộm, mất công chạy nhanh. Bê làm cảnh sát ghi giấy phạt xe đậu bậy, chỉ đi tà tà mà vẫn ngon lành như thường.

 

- Đó là chuyện hồi xưa. Bây giờ con không thích làm cảnh sát nữa đâu.- Bê xen vào.

 

- Con nít thích nghề này, nghề kia là chuyện bình thường.- Ba gục gặc đầu.

 

- Thì đúng vậy. Nhưng khi con nít thích những nghề ít hoạt động là do có vấn đề với

trọng lượng cơ thể.

 

- Mẹ quan trọng hoá vấn đề quá. Bê có hơi tròn trịa thiệt, nhưng đâu đến nỗi nào. - Ba

lắc đầu.

 

- Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Ngày xưa bà Ngoại kỷ luật sắt với Mẹ, mấy dì, mấy cậu

lắm đó.

 

- Ba sẽ nhớ để ý hơn trong vấn đề ăn uống của Bê. - Ba cầu hoà, rồi quay sang Bê.- Từ

nay mình sẽ bớt đi McDonald’s nghe Bê.

 

Bê chỉ hình người của đồ chơi Toy Story:

 

- Ăn thì con chỉ thích sơ sơ thôi. Con thích nhứt là đồ chơi kèm theo thôi.

 

- Vậy thì thay vì đi ăn, Ba Mẹ mua đồ chơi cho Bê nghe.


*


Bê về đến nhà, Mẹ đang nằm ở ghế dài trong phòng khách. Bê cởi giày, cởi áo khoác, thưa Mẹ xong Bê vội vàng chạy vô phòng tính soạn mấy tấm hình mới đổi được để dán vào cuốn Album đá banh. Bê chợt nhớ hôm nay Mẹ bệnh, nghỉ ở nhà. Bê chạy ra phòng khách. Mẹ ngồi dậy:

 

- Hôm nay đi học vui không con?

 

- Dạ vui lắm. Mẹ còn bệnh nhiều không? Con đấm lưng cho Mẹ nghe?

 

- Cám ơn Bê. Mẹ còn bệnh, đừng lại gần. Mẹ sợ lây cho con. -Mẹ xua tay.

 

Bê xuýt xoa:

 

- Tội nghiệp Mẹ quá chừng. Con pha nước chanh với mật ong cho Mẹ nghe. Nước

chanh có nhiều sinh tố lắm đó Mẹ. Mẹ nằm nghỉ chờ con một chút nhe.

 

Bê chạy xuống bếp. Gì chứ pha nước chanh, nước cam là nghề của Bê. Mẹ chỉ việc cắt

chanh, cam mà thôi. Bê nói với lên phòng khách:

 

- Mẹ cắt chanh cho con đi. Hay bữa nay Mẹ cho con cắt thử nghe?

 

Tiếng Mẹ nhỏ:

 

- Con coi trong tủ lạnh còn trái chanh lẻ nào không? Nếu không, Mẹ xuống cắt cho.

 

Bê mở tủ lạnh, hên quá! Có nửa trái chanh. Bê để ly nước lên bàn:

 

- Mời Mẹ uống. Con chơi trong phòng. Mẹ có cần chi thì kêu con.

 

Mẹ dịu dàng:

 

- Cám ơn con. Bê của Mẹ dễ thương quá. Con ngồi bên ghế nói chuyện chơi với Mẹ

chút xíu đi. Bê mấy tuổi rồi con?

 

- Mẹ biết mà. Con gần chín tuổi rưỡi rồi. -Bê láu táu. Con cao tới lỗ tai Mẹ đó. Mẹ

đứng dậy đo đi.

 

Mẹ chậm rãi:

 

- Ừ, Mẹ nhớ. Tuần rồi hai mẹ con mình mới đo mà. Con có nhớ cái răng con để trên bệ

cửa sổ tối hôm qua không?

 

Lúc đó Bê mới nhớ đến chuột răng:

 

- Mẹ, nó có đem quà tới hả Mẹ?

 

- Không, nó không đem quà tới. Con có tưởng tượng con chuột nó ra sao không?

 

- Nó dễ thương hết sức. Nó cho con những món quà rất là chiến. Mà nó mạnh lắm nên

nó mới khiêng nổi cuốn Atlas bự cho con chứ.


- Con chuột răng nó thương con lắm. Nó để ý coi con thích gì, rồi nó mua sẵn, để khi

con có rụng răng là nó có quà cho con.

 

Bê làm ra vẻ hiểu biết:

 

- Dạ, đúng rồi. Chứ đêm khuya đâu có tiệm nào mở cửa cho nó mua quà đâu.

 

Mẹ cười nhẹ:

 

- Có khi con chuột đi xa, nó không kịp biết Bê có rụng răng.

 

Bê ngẫm nghĩ:

 

- Vậy kỳ này chắc nó cũng đi xa. Bữa nào nó về con mới có quà, Mẹ há!

 

- Kỳ này nó chưa mua quà sẵn, mà không phải nó đi xa. Nó ở đây, hiện nó đang bị bệnh.- Mẹ lắc đầu.

 

- Tội nghiệp nó quá. Con mong cho nó hết bệnh. Nó khoẻ lại là con vui. Thôi để con

viết thư nói nó khỏi mua quà cho con nữa. Không sao đâu Mẹ, con mượn cái dĩa Get Down của Julian để Ba thâu cũng được. - Bê xuýt xoa.

 

Mẹ nhìn Bê, ánh mắt tràn ngập yêu thương:

 

- Bê của Mẹ dễ thương quá. Chuột răng vui lắm, chắc chuột sẽ mau lành bệnh.

 

Bê chợt hiểu, Bê muốn chạy lại ôm lấy Mẹ:

 

- Con biết rồi, con biết rồi, con chuột răng đang ở đây với con. Con thương con chuột

răng thêm một triệu lần nữa.

 

Lúc đó, cửa nhà xịch mở. Ba về. Bê vội vàng chạy lại Ba:

 

- Ba ơi, bữa nay con gặp chuột răng rồi. Ba có muốn làm quen với chuột răng không

Ba?

 

Ba treo áo lên móc, chậm rãi:

 

- Ba quen chuột răng lâu lắm rồi, quen thân lắm. -Ba quay qua Mẹ.- Mẹ có vẻ khoẻ

hơn hôm qua đó.- Ba nhìn Bê.- Ba thương chuột răng lắm! Còn con có thương chuột răng không?

 

- Dạ có, triệu triệu lần. -Bê dang rộng hai tay làm dấu.

 

Ba lục lọi trong túi:


- Bữa nay Ba phải ra sớm để ghé qua tiệm nhạc. Chuột răng nhờ Ba mua cái dĩa

Backstreet Boys. Ngoài tiệm có nhiều dĩa của nhóm này. Ba lựa một dĩa, hy vọng là trúng.

 

Mẹ cười nhỏ:


- Đó là món quà nhỏ hai vợ chồng chuột tặng cho con đó, vì con ngoan, con dễ thương

quá chừng.

 

Bê ôm lấy Ba:

 

- Bê thương vợ chồng chuột răng qua khỏi mặt trăng tới mặt trời luôn. Mai Mẹ hết

bệnh con sẽ ôm Mẹ, hôn Mẹ một ngàn cái nghe Mẹ, nghe Mẹ.

 

-- Hoàng Quân

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một ngày nọ, ngài gặp một bà mẹ, bà ôm một đứa con vừa mất vừa đi vừa khóc lóc thảm thiết, ai cũng mũi lòng thương, thông cảm vì mất con là nỗi đau khổ nhứt trong cuộc đời… người ta mách bảo là bà nên gặp Sa Môn Cồ Đàm, bà sung sướng bế con đã mất đi ngay và gặp phật, xin phật dùng phép thần thông cứu sống con bà. Xung quanh phật, các tì kheo đang ngồi cầu nguyện cho chúng sanh được giải thoát và cũng cầu nguyện cho các chúng sanh còn tại thế sẽ may mắn mà gặp được giáo pháp của Như Lai. Rồi người mẹ đau khổ cũng được gặp phật.
Cuối tháng Ba, những cơn gió nóng tràn về thành phố. Một hai trận mưa lạc loài đến sớm rồi thôi. Không khí ngột ngạt. Mùi đất nồng khó chịu. Như một cô gái uể oải trong cơn bệnh, thành phố trông mệt mỏi, rạc rời. Đoan đi vào Câu lạc bộ của trường. Bình thường, cứ đến thứ Sáu là không khí chuẩn bị cho chiều văn nghệ thứ Bảy lại nhộn nhịp. Nhưng hôm nay, như có một cái gì kéo mọi thứ chùng xuống. Chị Thuận, người phụ trách Câu lạc bộ, mỉm cười khi thấy Đoan, nhưng là một nụ cười kém tươi. Chị vẫn câu chào hỏi thường lệ: “Em uống gì không?” “Dạ, chị cho em nước chanh.” Chị Thuận pha ly nước chanh đặc biệt, nóng, ít đường, mang đến để trước mặt Đoan, và kéo ghế ngồi xuống bên Đoan. Hình như không có gì để bắt chuyện, chị Thuận nhìn ra sân, nói nhỏ:
Tôi khép cánh cửa phòng ngủ, rón rén bước ra, sợ gây tiếng động làm thằng cháu nội lại giật mình thức giấc; thằng bé đã mười tháng tuổi, biết làm đủ thứ trò như con khỉ con, chiếc mũi bé xíu của nó chun lại, đôi môi dầy cong lên, mỗi khi bà nội bảo nó làm xấu, thật dễ thương, canh nó hơi mệt vì phải chơi cho nó đừng chán, lèo nhèo, nhưng chơi nhiều thì sức bà nội có hạn, làm sao chạy theo nó cả ngày được!
Những cái mặt hướng về phía trước. Những cái đầu hơi cúi, những cái lưng hơi còng có lẽ bởi sức nặng của chiếc ba lô đeo sau lưng, hay tại - nói một cách màu mè, văn vẻ, đầy giả dối là - gánh nặng của đời sống. Trước mặt tối đen. Bên phải là những cánh cửa cuộn bằng tôn đóng kín. Những cánh cửa lạnh lùng, vô cảm; lầm lì từ khước, âm thầm xua đuổi. Dưới chân là nền xi măng. Cứng và lạnh. Không thể là nơi tạm dừng chân, nghỉ mệt. Sâu vào phía sát vách là nền lót những viên gạch vuông. Không một cọng rác. Không một bóng chó hoang, mèo lạc. Không cả những hình hài vô gia cư bó gối vẩn vơ nhìn nhân gian qua lại.
Đức hạnh cao quý thể hiện thành tâm vô phân biệt. Tâm vô phân biệt tạo thành một sự bình đẳng tuyệt đối trong giáo pháp của đức phật. Giáo pháp thâm sâu vi diệu của Như Lai thì không phải ai cũng hiểu hết, cũng ngộ được điều đó đa phần các vị đại trí thấu đạt. Còn lòng từ bi của phật thì lan tỏa vô phân biệt như ánh sáng mặt trời soi sáng khắp nơi nơi, như mưa rơi tắm mát đại ngàn. Những lời giảng dậy trên đây được dẫn chứng nhiều và rõ nhứt là ở phật giáo Tây Tạng.
Anh Hai của tôi, sau chuyến vượt biên thất bại, bị giam ở nhà tù Bình Đại Bến Tre chín tháng, khi trở lại trường Phan Thanh Giản, Cần Thơ mới biết đã bị cắt hộ khẩu, mất việc làm, bèn quay về Sài Gòn sống tạm với gia đình, chờ cơ hội vượt biên tiếp theo. Một hôm, anh bị cơn sốt rét tái phát hành hạ, (hậu quả của những ngày trong trại giam), cần phải đến bệnh viện chữa trị, nhưng hộ khẩu không có, anh bèn mượn cái Sổ Sức Khỏe của thằng cháu (con bà chị họ ở kế bên nhà), để đi khám bệnh
Năm đó, tôi qua Arlington,Texas thăm gia đình, rồi ghé Dallas thăm người hàng xóm cũ thân thiết từ khi còn ở Việt Nam . Chú Thím ấy đónvợ chồng tôi nồng hậu như mọi khi, bữa ăn đặc sản món Huế như tôi yêu cầu, sau đó kéo nhau ra phòng khách ăn bánh uống trà . Rồi Thím gọi cháu ngoại: - Thiên Ân ơi, ra đây ca hát cho hai bác Canada nghe đi con.-Cô bé hai, ba tuổi tung tăng ngoan ngoãn khoanh tay chào chúng tôi, rồi bạo dạn chạy ra giữa phòng, tay giả bộ cầm micro phone, rồi nhún nhảy tự nhiên hát một bài hát Tiếng Việt thật rõ ràng .
Ngày xưa rất xa xưa, ở vùng quê thôn dã, người dân sống giản dị, đơn sơ, mộc mạc; người ta trồng tỉa những vườn rau cải, vườn ngô, vườn cà… lấy hoa lợi để sống. Thường thường có chim chóc kiếm ăn đến phá phách, dãi dãi, mổ mổ những hạt mới ươm trồng hay những nụ hoa mới ra, chúng ăn, với con người trồng tỉa lấy hoa lợi là chúng nghịch ngợm và phá hoại, ăn khín. Mới đầu chúng đến một vài con, sau rủ nhau đến nhiều hơn, cả nhà cả đàn chim chóc… và người gia chủ trồng tỉa phải tìm cách bảo vệ hoa màu của họ, nguồn sống của họ.
Người đàn bà với tay kéo tấm bạt vải phủ hai mặt bàn thấp và lổng chổng mấy cái ghế úp lại phía trên. Buổi chiều tháng chín nhả vài vệt nắng vàng sậm trên mấy lùm cây mắm khẳng khiu mọc hoang dại bên hông. Căn nhà chia làm hai, phía trên mặt lộ làm quán lộ thiên, phần còn lại là căn nhà sàn nằm doi ra mặt bờ kinh Cụt. Mặt quán cũng được biến dạng mỗi ngày. Sáng có cà-phê, hàng xôi và thuốc lá. Buổi trưa là quán cơm bình dân cho đám khách hàng chợ Giữa, đến từ các huyện xa xôi. Tối đến, chỉ còn vỏn vẹn thùng thuốc lá bán lẻ. Tất cả sinh hoạt biến dạng dưới bàn tay của người đàn bà và đứa con gái nhỏ. Người ta nhìn thấy trong đôi mắt nâu đen của hai má con in đậm hình ảnh căn nhà chật chội, bày biện lượm thượm những ghế bàn buồn bã, lạnh lùng. Bóng dáng người đàn bà và bếp lửa áo cơm, vẫn không đủ vẽ lên khung cảnh đầm ấm của một gia đình. Đứa con gái mười bốn tuổi, giống má, lầm lũi như chiếc bóng trong nhịp đời hờ hững.
Ai cũng có những hoài niệm mang theo cả cuộc đời, hoài niệm ngày càng nhiều theo tuổi tác dâng lên, người may mắn có nhiều hoài niệm vui hơn buồn để khi chợt nhớ thấy lòng vui vui. Ai cũng có những ước mơ thầm kín để khi hoài niệm thấy mình còn là người, giả như ước mơ cho người yêu cũ có cuộc sống hạnh phúc. Điều ấy nói ra ai tin nên xếp vào ước mơ thầm kín, còn những ước mơ nói ra được chỉ là hoang tưởng nhất thời như thấy chiếc xe đẹp lướt qua, ước gì mình có chiếc xe ấy. Nhưng giả sử ngày mai trúng số, có tiền mua chiếc xe ấy thì ước mơ nói ra được hôm qua đã thay đổi thành chiếc xe mắc tiền hơn nữa và đẹp hơn nữa vì là chiếc xe của hôm nay, của người mới trúng số. Khác với ước mơ thầm kính vui buồn riêng mang coi vậy mà theo ta như hình với bóng, càng thầm kín càng bền lâu sau nỗi buồn chia xa đã gặm nhấm tâm can theo tháng ngày, nghe tin người xưa không hạnh phúc thì nỗi buồn tăng lên gấp đôi nhưng nói ra ai tin trong trời đất bao la này…
Truyện HOÀNG CHÍNH - Thứ Mùa Màng Không Có Thật
Má Chanh mất rồi, đưa vô bệnh viện bị má khó thở, rồi bà đi rất mau, đi ngay trong phòng khám. Ông nói một hơi rồi lặng lẽ khóc… khóc ấm ức, nghẹn! Cứ nhìn ông già khóc vợ nghẹn lời, mà nhớ lại nhiều lần ông còn như muốn kể lể: Cuộc tình của ba với má Chanh gián đoạn rồi kết nối nhiều lần mà không đáng buồn vì là cuối đời ba vẫn yêu quý má, má vẫn yêu thương ba như ngày đầu mới gặp…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.