Hôm nay,  

Đóa Hoa Đời Xinh Xinh

7/20/202222:38:00(View: 3438)

Tùy bút

hoangquan
Bông Hoa Trên Phím, hình Đỗ Hoàng An.

Bông hoa trên phím tươi cười

Người tiên tặng đoá hoa đời xinh xinh

(Cây Đàn Bỏ Quên, Phạm Duy)

 

Năm 2010, biết tôi qua Mỹ, nhân dịp Hội Ngộ Trường IVS (International Voluntary Service), nhà văn Đặng Phú Phong đề nghị giúp tôi in sách và tổ chức ra mắt sách ở nam California. Anh Đặng Phú Phong quen biết nhiều trong văn giới và rất nhiệt tình. Anh là bạn tù của Ba tôi những năm ở trại cải tạo. Anh rất quý Ba Mạ tôi, thân thiết với chúng tôi như anh em trong nhà. Tôi rất vui, được anh Phong quan tâm, giúp đỡ. Nhưng đề nghị in sách đối với tôi bất ngờ và xa vời quá. Lúc đó, tôi chưa hề tơ tưởng chuyện in sách. Đã nghe có văn sĩ, thi sĩ sở hữu cả “nhà thơ, nhà văn, nhà sách” trong garage, tôi cảm nhận nỗi ngậm ngùi cho thời buổi văn chương hạ giới rẻ… hơn bèo. Biết phận mình ở Âu châu, nhà cửa tí hon, xe hơi thường phải dãi nắng, dầm mưa ngoài đường, làm gì có nhà đậu xe để nhường chỗ chứa thơ, chứa văn. Rất cảm kích tấm lòng của anh Đặng Phú Phong, nhưng tôi đành cười trừ.

 

Thật ra, tôi đã “phát hành” truyện theo quy mô và phương pháp riêng của tôi từ lâu. Một số họ hàng, bạn bè của tôi ở “thâm sơn, cùng cốc”, chưa biết đến văn minh internet, nên không thể vào link của các báo để đọc truyện Hoàng Quân, mà cũng chẳng có địa chỉ email để tôi gởi bài theo điện thư. Như một công chức cần mẫn của thế kỷ trước, tôi lập cuốn sổ nhỏ, ghi tên các truyện ngắn của tôi ở hàng ngang. Hàng dọc là tên các độc giả ruột dài hạn. Gởi cho ai truyện nào, tôi gắn chữ x vào ô đó, để khỏi gởi trùng. Tôi chụp bản sao truyện ngắn, ngoáy vội đôi dòng, phóng ngựa sắt ra bưu điện gởi “sách” đến độc giả. Công nghệ xuất bản sách của tôi dừng chân ở đó. Tôi gọi điện thoại, biết bạn bè đã nhận được vài trang truyện in trên giấy DIN A4 của tôi. Tôi yên tâm, chương trình phát hành vậy là thành công. Bạn bè kháo chuyện, bàn ra, tán vào, cười khúc khà, khúc khích. Với tôi, như vậy là niềm khích lệ lớn.

 

Nhiều năm tôi vẫn hài lòng với thú vui viết văn và phát hành bài vở theo phong cách thủ công nghiệp của mình. Đây là một sinh hoạt vừa tốn thì giờ lẫn vàng bạc, nhưng đem đến cho tôi những khoảnh khắc hạnh phúc, những phút giây lòng đầy ắp niềm yêu đời, yêu nhân gian quanh mình.

 

Vậy mà năm năm sau, tập truyện Bông Hoa Trên Phím bằng giấy, bằng mực đã mở mắt chào đời. Nâng niu đứa con tinh thần trên tay, tôi nghe tim mình rộn rã khúc hoan ca.

 

Dẫu niềm vui tràn trề, ngoái lại sau lưng, hành trình cuốn sách khá khúc khuỷu, quanh co, có lúc tưởng như không thực hiện được.

 

Năm nọ, chị bạn kể, in tập thơ be bé, tặng các hội đoàn từ thiện. Nhiều nhà hảo tâm đóng góp, chị đã gây quỹ vài chục triệu đồng Việt để làm việc nghĩa. Khách mua tập thơ ủng hộ, có thể nghĩ rằng, hôm nào rảnh sẽ đọc. Nhưng bận rộn áo cơm không ngừng, chẳng còn thì giờ ngâm nga thơ thẩn. Tập thơ ngủ quên đâu đó, bên cạnh những tập thơ khác trong hộc bàn, trên kệ tủ...  Chẳng sao, miễn cuối cùng, ngôi trường nghèo trên miền núi có thêm ít bàn ghế. Đám học trò nghèo có được chiếc xe đạp. Thế là tập thơ tròn thiên chức làm đẹp cho đời. Nghe vậy, tôi có thêm lý do khi làm một cuốn sách của mình, cho mình. Trong trí manh nha vài ý tưởng về tập truyện Bông Hoa Trên Phím của Hoàng Quân. Tôi mon men hỏi người bạn cách thức xuất bản sách ở Việt Nam. Câu trả lời rõ ràng: “Phải xin giấy phép. Phải có nhà xuất bản đứng ra lo thủ tục.” Chuyện nhì nhằng hành chính (hành hạ là chính) này từ từ tôi tính sau. Đầu tiên tôi phải “cụ thể hóa” nội dung và hình thức cuốn sách.

 

Tôi lục “thư viện ảo” lựa một số truyện về những ngày xưa, ngày thơ của Hoàng Quân. Đồng thời, tôi tìm người giúp tôi trình bày hình thức cuốn sách. Trước đây, khi viết truyện Mẹ Cha Đem Về và một số truyện khác, tôi nhờ Đỗ Tuấn Huy, em chồng của em gái tôi, vẽ tranh minh họa. Tôi liên lạc với Huy, dọ ý nhờ giúp. Huy cáo lỗi, bảo, đang bận tâm với nhiều chuyện. Huy không nỡ từ chối hẳn mà chỉ hòa hoãn. Huy nhắn nhe tôi chuẩn bị bài vở sẵn trong lúc chờ đợi. Lúc nào bớt bận trí, Huy sẽ báo tin. Huy nhắc tôi tạo thói quen làm việc khoa học. Lựa bài vở, sắp xếp có thứ tự, lớp lang, cho vào một “hộc tủ” (folder).

 

Trong lúc chờ “nhà vẽ” bắt tay vào việc, tôi dỏng tai, căng mắt thu lượm thông tin đây kia. Một chị bạn đã đôi lần phát hành thơ truyện để gây quỹ cho các sinh hoạt từ thiện. Chị cho biết, ấn phí cho 1000 bản, tối thiểu 6 ngàn đô la Mỹ. Thuở tôi còn chí thú cày bừa, ngoài tiền lương, còn tiền thưởng xôm tụ, chưa chắc tôi dám chơi “bạo”. Huống hồ bây giờ, tôi đâu còn nhất nghệ nữa mà có tới thất… nghiệp. Hãng đóng cửa. Ông chủ và tôi chia tay, đường ai nấy đi. Ngày ngày, tôi ngồi chơi xơi nước. Đêm đêm, tôi chong đèn viết đơn xin việc. Sở Lao Động thành phố là chủ hãng phát “lương” cho tôi sống cầm hơi, chờ việc mới. Bởi thế, tôi vừa nghe con số, chân tay bủn rủn, xây xẩm mặt mày. Thôi, mình con nhà lính, nào dám tính kiểu nhà quan. Có giai thoại kể rằng, thi sĩ Bùi Giáng bán gia tài để in thơ. Tôi vừa không có của cải, vừa nhát gan, đâu dám vung tay quá trán (dồ của tôi).

 

Nhưng đâu đó trong tim, tôi vẫn tiếp tục ấp ủ giấc mơ con con của mình. Tôi thấp thà, thấp thỏm nghe ngóng, chờ Huy có cảm hứng, có thì giờ để bắt tay vào việc vẽ vời, thiết kế cho cuốn sách.

 

Sau nhiều tháng trời tìm kiếm, tôi đã có việc làm, tạm xem như ổn định. Có việc, xem như có... vàng bạc. Nhưng thì giờ lại trở nên quá eo hẹp. Mới nhận việc, tôi phải nỗ lực hết sức, để cạnh tranh với những người nhiều tài mà ít tuổi hơn mình. Tôi theo phương châm, ăn cây nào, không những rào cây ấy, mà rào luôn... cả vườn.  Bởi thế, ban ngày tôi miệt mài cày trên hãng. Ban đêm, về nhà chăm chỉ học hành, “bồi dưỡng trí tuệ”.

 

Dẫu thời giờ còn lại cho mình ít ỏi, tôi vẫn mơ, vẫn mộng đến cuốn sách cho mình. Chờ đợi mỏi mòn, tôi dè dặt đề nghị, nhờ Huy làm thiết kế mẫu (master layout), để tôi theo đó, tự xoay sở. Huy đang xài Programm InDesign. Tôi không hề có khái niệm gì về chương trình này. Tôi biết sử dụng Microsoft Word. Nhưng ứng dụng trong MS Word rất hạn hẹp. Sau khi cắt nghĩa ngang dọc cho tôi, Huy ngó bộ hết đường từ chối, bèn phải thở ra: “Thôi, để em làm giúp chị. Xem như hóa giải lời hứa năm xưa.”

 

Huy nhận trình bày sách cho tôi quả là mối duyên lành. Hơn 30 năm trước, mấy chị em tôi và Huy học chung trường trung học làng Wolfhagen, ở ký túc xá Internat. Dù đang “mài đũng quần” trường trung học, tôi “vâng lệnh song thân” theo người yêu lên xe hoa. Ngày ấy, việc in ấn thiệp cưới tiếng Việt ở Đức rất khó khăn và rất đắt. Nghe Huy vẽ vời đẹp, tôi ngần ngừ đến gõ cửa phòng Huy, rụt rè nhờ Huy vẽ hình thiệp cưới. Huy vui vẻ bảo, sẵn sàng giúp, nhưng không biết kết quả thế nào. Sau đó, tôi nhận được hình vẽ bằng bút chì, cô dâu chú rể mặc áo dài khăn đóng rất dễ thương, dựa theo mẫu tấm thiệp cưới cũ của ai đó. Hình như đấy là tác phẩm nghệ thuật đầu tiên của Huy ở nước Đức. Về sau, Huy vẽ mẫu thiệp độc đáo, đặc sắc cho chị và em trai của tôi. Mẫu thiệp của chị tôi khi gởi in ở Việt Nam, đã bị vài nhà in “mượn” đỡ làm mẫu thiệp cao cấp.

 

Huy vạch chương trình: “Thế này nhé, chị soạn truyện theo thứ tự chị muốn trình bày. Lưu lại trong các word files.” Tôi bắt đầu học i– tờ Typographie để có chút khái niệm về những kỹ thuật trình bày. Huy cắt nghĩa, vừa tiếng Đức, vừa tiếng Việt. Tôi nghe, lùng bùng cả tai: bố cục chủ, tỷ lệ, kích thước, vị trí… Tôi đọc, xây xẩm cả mắt: Satzspiegel thế này, gesamtes Schriftbild thế nọ. Phải cẩn thận để không bị các lỗi căn bản Hurenkind, Waisenkind... Vì đọc hàng cuối mà phải lật trang thì sẽ bị hẫng, tức là bị Waisenkind...

 

Mỗi việc kích thước chữ, Huy đã tốn bao nhiêu giấy mực, phân tích nọ kia. “Chị xem này, sách truyện châu Âu có kích thước chữ 9 Pt. Kiểu châu Âu, tầm mắt người đọc bao quát được cả đoạn, bớt phải xoay, gật đầu đọc xuống hàng, lật trang... Tránh nhiều động tác gián đoạn việc đọc…” Bản thảo đầu tiên Huy đề nghị khổ chữ 10,5 Pt. Cho những đôi cửa sổ linh hồn đã nhìn nhiều mùa thu đi, lúc đọc sách sẽ phải nheo mắt, nhíu mày. Huy nâng lên kích thước 11 Pt, tương tự kích thước chữ sách Việt Nam. Chữ lớn đọc thoải mái hơn, thích hợp cho lứa tuổi đa số bạn đọc của Hoàng Quân. Suy bụng ta, ra bụng người. Tôi muốn chữ in to, cỡ cái trứng gà tây. Để lỡ khi quên kính lão, vẫn nheo nheo mắt đọc được. Ngoài những khổ cổ điển như những sách thường thấy, Huy giới thiệu khổ sách 15cm x 17cm, trông gần như vuông vức. Tôi thấy ngồ ngộ hay hay, quyết định chọn hình thức tập sách là lạ này. Ồ, với khổ chữ to tướng như vậy, sách lên 400, 500 trang. E rằng cuốn sách trông giống cục súc sắc bự, chứ không gọi là sách được. Huy chặc lưỡi:

 

– Ôi giời! Chị tính làm sách học vần à.

 

Thiết kế truyện chủ ý tạo các Satzspiegel (khoảng diện tích giữa trang, sau khi đã chừa khoảng cách đến 4 cạnh) bằng nhau. Được như vậy, mỗi trang mang một gesamtes Schriftbild yên tĩnh như nhau. Giúp mắt người đọc ít bị chi phối. Đồng thời cũng tiết kiệm giấy, sách sẽ không quá dày. Ngoài ra, khi so sánh giấy Việt Nam cùng định lượng với giấy bên Đức, Âu Châu, thì chất giấy kém hơn. Chữ in mặt sau hay thấm giấy và xuất hiện lờ mờ qua mặt trước. Nếu nhà in dùng mực chi li, chữ in không kín mực, sẽ nhợt nhạt, không sắc nét.

 

Huy bảo tôi dùng nhiều loại viết, lựa vài đoạn trong truyện chép tay ra giấy. Tôi thử các bút viết tôi đang có ở nhà: bút bi, bút lông, bút máy. Huy giới thiệu vài loại bút chì đặc biệt. Chiều tối đi làm về, tôi lúi húi soạn giấy soạn bút, bày bàn trong, bàn ngoài. Lựa nhiều màu mực. Đang mùa đông, trời mau tối, phòng khách nhà tôi y như kinh đô ánh sáng. Đèn trần, đèn tường, đèn bàn... tôi trưng dụng hết. Huy “đạo diễn” tôi dùng bút ngòi dày viết chữ Hoàng Quân để làm logo. Tôi như cụ đồ già, bày bút giấy chỉ viết mỗi hai chữ Hoàng Quân, nhiều cỡ, nhiều kiểu. Trải giấy hàng ngang, hàng dọc trên sàn nhà, loay hoay lấy máy chụp hình. Huy chọn được một mẫu, rồi chăm chút tô điểm thêm. Huy gởi cho xem logo, mắt tôi xuýt xoa: Đẹp ơi là đẹp.  

 

Chị Kiều Minh Phụng, người bạn thời trung học của chị Thanh Tâm, chị tôi, có nhà sách Văn Lang và nhà xuất bản. Chị Thanh Tâm “mở lời” nhờ người bạn xưa. Tôi chỉ cần gởi bản thảo hoàn chỉnh dạng PDF trong email. Chị Kiều Minh Phụng sẽ lo mọi thủ tục xuất bản với ấn phí trong tầm tay của tôi. Coi như chúng tôi gõ đúng cửa. Sau nhiều lần thư qua, tin lại, cuốn sách trong mộng của tôi càng lúc càng rõ nét, chứ không chỉ là giấc mơ suông. Đang lúc chuyện in sách trở nên nóng hổi, một “thách thức” khá nặng ký lù lù xuất hiện trong cuộc sống văn phòng của tôi. Thật là tình cờ lắt léo. Tôi đà an phận cày bừa ở München. Bỗng nhiên, một hãng “khổng lồ” ở Berlin bắn tiếng rủ rê. Như thế, tôi lại một phen tha phương cầu thực, gồng gánh đến tận thủ đô của nước Đức. Vậy mà, trong suốt thời gian “dầu sôi lửa bỏng” này, tôi không lơ là Bông Hoa Trên Phím. Giữa những thùng đồ đạc dọn nhà, tôi tìm ngay một chỗ đặt bàn viết, để đêm khuya có thể tiếp tục vun trồng Bông Hoa. Ngắm nghía bản thảo hoàn chỉnh, thấy đứa con tinh thần của mình mỹ miều vô kể. Bên cạnh những bận bịu, lo toan của cuộc sống, tôi vẫn cảm được những phút giây vui sướng tràn ngập trong hồn. Giữa khuya, bật máy, mở bản thảo ra xem. Săm soi bìa truyện, các hình vẽ trong sách, đọc đi đọc lại những truyện mình viết, vẫn thấy đôi chút mới lạ. Lắm lúc, tôi chột dạ. Biết đâu, như người xưa nói: Trong nhà nhất mẹ nhì con, ra đường lắm kẻ còn giòn hơn ta. Rồi tôi dặn lòng: Có thể thiên hạ thấy Bông Hoa Trên Phím giống như con vịt xấu xí! Miễn trong mắt tôi, Bông Hoa Trên Phím yêu kiều như con thiên nga, là được. Tôi chộn rộn, nửa muốn “bật mí” cho mấy chị em gái trong nhà, cho vài nhỏ bạn thân ngắm nghía Bông Hoa. Nửa muốn giữ bí mật, để dành sự ngạc nhiên cho mọi người.

 

Tôi nhủ thầm, thay vì mình mang một số tiền đến tặng trực tiếp cho hội đoàn từ thiện, mình tặng gói chữ nghĩa, cũng coi như là việc đẹp, người tốt.

 

Xong phần tặng sách cho các nhóm sinh hoạt thiện nguyện, tôi lên kế hoạch để sách đến tận tay thân hữu. Cho bạn bè ở Việt Nam, tôi ghi lời viết tặng vào những tờ giấy nho nhỏ, gởi theo bưu điện về hai cô bạn ở Việt Nam. Nhờ bạn dán mảnh giấy tặng vào sách. Tôi viết email, gọi điện thoại thông báo bạn bè, ghi địa chỉ của hai cô bạn. Bạn bè ơi ới hẹn hò nhau đến nhận sách, sẵn dịp ăn uống, tán gẫu rần rần. Tôi gởi sách tặng bạn bè xưa thời trung học. Tôi thấy cô bạn này nhắn cô bạn kia trên Facebook:

 

– NT có tặng cho tụi mình tập thơ. Ghé qua tao lấy nhé.

 

Ít lâu sau, hai cô bạn cùng chuyển lời cám ơn, đã nhận được tập thơ (!) tôi gởi tặng. Ô, vậy là, cả hai cô bạn chưa hề mở cuốn sách, để thấy trong sách không phải văn vần, mà là văn xuôi với truyện ngắn kể chuyện của lớp học, hai cô đã có thời ngồi chung. Biết đâu, mai kia tình cờ hai cô nói chuyện ngày xưa, nhắc đến tôi, hai cô cùng xúm lại khen, trời, nhỏ NT có tập thơ hay dễ sợ (!)

 

Sách gởi tặng cho bạn ở Hoa Kỳ và Gia Nã Đại, tôi phải tính toán lòng vòng. Bạn bè ở Việt Nam khi qua dự họp bạn liên trường ở Seattle sẽ khuân sách cho tôi. Từ Seattle, tôi sẽ gởi cho cô em họ ở California thùng sách nho nhỏ, kèm danh sách địa chỉ của thân hữu. Cô em nhận lời làm trạm bưu điện chuyển tiếp, gò lưng đóng gói gởi sách đi. Quả là một đầu tư với cả tâm tình. Chẳng may, các bạn ở Việt Nam bị Mỹ “xù” không cấp visa, không sang Seattle được. Tức là, thùng sách của tôi cũng bị vạ lây, nằm ì ở Sài Gòn. Cung thiên di của tập truyện sáng choang. Nhiều cuốn sách ngao du ba lục địa trước khi đến tay người nhận. 

 

Từ Việt Nam, sách sẽ theo hành lý các cô tiếp viên hàng không của Vietnam Airlines bay đến nước Đức. Thứ bảy các cô lên máy bay. Sáng chủ nhật sẽ đáp xuống phi trường Frankfurt, Đức. Tôi nhấp nhỏm gọi điện thoại cửa hàng thực phẩm, trung gian nhận sách cho tôi. Ba tôi cũng sốt ruột, hỏi bao giờ đi nhận sách. Mang sách về tôi rộn ràng, vui mừng quá thể. Tôi lấy cuốn đầu ghi tặng Ba. Chồng tôi vui vẻ:

 

– Để bữa nay thằng con rể đọc sách cho ông già vợ nghe.

 

Ba ngồi trên ghế xa– lông. Chồng tôi ngồi bên cạnh đọc Đường Vui Chung Bước. Đọc vài đoạn, anh có lời bàn:

 

– Ồ, Ba ơi, đoạn này con gái Ba phàn nàn, khiếu nại là Ba không cho con gái may mini jupe.


...

 

Tôi mân mê cuốn sách nhỏ. Lật qua, lật lại, ngắm nghía. Bài viết trong computer trông dễ thương. Khi đăng lên các báo, bài trông càng khôi ngô bội phần. Giờ lên trang sách, ôi, đẹp tuyệt vời. Đứa cháu nhỏ thấy cô vui bên những cuốn sách, vui theo, háo hức đánh vần đôi ba chữ. Bỗng nhiên, hai cô cháu nghe tiếng ngáy khò khò. Cháu bé la lên:

 

– Ông Nội ngủ rồi. Nein, nein, không phải. Ông Nội còn thức.

 

Tôi ngó qua. Quả thiệt, không phải ông già vợ, mà cậu con rể đã lăn ra ngủ. Ông già vợ đỡ cuốn sách, lui cui đeo kính vào đọc.

 

Những lần hai cha con chuyện vãn với nhau trên điện thoại, Ba tôi kể:

 

– Ba mới đọc thêm truyện này, truyện kia... trong sách. Nhưng không đọc được nhiều, vì mau mỏi mắt và cứ bị chảy nước mắt sống.

 

Với số tuổi gần chín mươi, Ba chỉ đọc được đề tựa của truyện là con đã vui mừng rồi.

 

Những lời chúc mừng, thăm hỏi của gia đình bạn bè là khích lệ lớn cho tôi. Nhiều đàn anh, đàn chị văn nghệ như các chị Bích Huyền, Trần Mộng Tú, Hoàng Nga, các anh Phạm Xuân Đài, Song Thao, Lê Hữu, Ngô Nguyên Dũng, TháiNC, Yên Sơn, Lê Hân, Nguyễn Nam An... đã có những lời chúc đẹp cho một người vừa sinh sau, vừa đến muộn.

 

Nhà giáo Đỗ Quang– Vinh, tác giả cuốn Tiếng Việt Tuyệt Vời ghi tặng:

 

“Bông Hoa Trên Phím” tới rồi.

Cảm ơn lời chúc tuyệt vời thân thương.

Như loài hoa dại ngát hương

“Bông Hoa Trên Phím” chi nhường cho ai?

Xem hoa, ngắm nghía, xem hoài,

Cảm đề xin có đôi lời tán– dương.

 

Anh Từ Nguyên kỹ càng lưu ý những lỗi khi viết trích dẫn ngoại ngữ và hướng dẫn cách viết, quy tắc khi viết nhân danh, địa danh...

 

Bạn văn Dương Kim ở Na Uy cho biết, bố của Dương Kim, văn sĩ Dương Kiền, đã đọc xong cuốn sách, dự định sẽ viết một bài giới thiệu về cuốn Bông Hoa Trên Phím trên tờ Viết & Đọc ở Na Uy. Tiếc thay, bác Dương Kiền chưa kịp viết thì ngã bịnh, qua đời.

 

Tôi nhận đôi dòng của người bạn nhỏ: “Tập sách BHTP của chị đã thành người bạn đồng hành của em thời gian em chữa bệnh theo hóa trị. Lời văn của chị đưa em tới một nơi chốn thân thương, nhẹ nhàng hơn chỗ hiện tại...” Tôi cảm động, thật vui, đã đem lại cho em đôi phút an lành trong lúc em lâm trọng bệnh.

 

Trang Vuông Chiếu của thi sĩ Luân Hoán đăng bài thơ tặng tập truyện Bông Hoa Trên Phím. Thời gian tôi ở Berlin, cách xa Ba tôi hơn 500 cây số, tối nào hai cha con cũng nói chuyện qua điện thoại, chủ yếu là kể chuyện ngày xưa. Tôi hỏi Ba:

 

– Bữa ni đổi đề tài, con đọc Ba nghe bài thơ của thi sĩ Luân Hoán, Ba hỉ.

 

Ba trả lời:

 

– Ừ. Đọc đi, Ba chờ nghe đây.

 

Tôi cúi sát điện thoại, đọc chậm rãi:

 

Hoàng Quân bút hiệu đài trang

Hoàng Thị Ngọc Thúy dung nhan vốn là

kết tinh từ những loại hoa

đất tình Quảng Ngãi đậm đà mía lau

 

tốt nghiệp đại học khá lâu

từ bên Đức quốc nuôi sâu sắc tình

mười hai đóa chữ xinh xinh

mười hai mẩu chuyện nhân sinh nhẹ nhàng

 

"Khi Mười Bảy Tuổi" bước sang

"Đường Vui Chung Bước" gian nan nhẹ dần

sở hữu "Trái Tim Nhiều Ngăn"

yêu ghét thương giận câu văn trải dài

 

Đọc xong, tôi hỏi đùa:

 

– Ba có quen với nhà văn Hoàng Quân không?

 

Ba trả lời gọn lỏn:

 

– Không.

 

Tôi khựng lại, giật mình. Trời ơi, mới vài tháng trước, khi chờ người ta giao sách, Ba nôn nóng tính từng ngày. Ba xem lịch, hỏi tới, hỏi lui, bao giờ sách đến. Ba lóng ngóng, cùng con gái hồi hộp mong được diện kiến đứa cháu ngoại tinh thần. Khi nhận sách, Ba đem ra đọc truyện này, truyện kia. Tôi vội vàng nhắc Ba:

 

– Ba ơi, hồi đó tác giả Hoàng Quân tặng Ba cuốn sách đầu tiên đó.

 

Im lặng. Tôi biết, dạo này sức khỏe Ba thay đổi từng ngày. Tay chân Ba yếu nhiều. Nhưng Ba vẫn còn sáng suốt và minh mẫn. Tôi hơi hoảng, nói tiếp:

 

– Thỉnh thoảng con đọc truyện Hoàng Quân cho Ba nghe đó.

 

Vẫn im lặng. Cảm giác hụt hẫng, bối rối, tôi cố gắng nhắc thêm vài sự kiện để Ba nhớ đến Hoàng Quân. Vừa lúc đó, có tiếng Ngọc Hiền, em tôi cười giòn giã:

 

– Đáng lẽ em phải ráng chờ để Ba diễn tiếp. Chị phải thấy Ba đang cười, chọc ghẹo chị đây. Dễ thương lắm. Ba vừa cười, vừa le lưỡi, chọc quê nhà văn Hoàng Quân đây. Lâu lắm rồi, giờ mới thấy Ba cười tươi trọn vẹn như vậy.

 

Hai chị em tôi rưng rưng cảm động. Cám ơn thi sĩ Luân Hoán đã viết đôi dòng thơ tặng cho tập truyện đầu tay của tôi. Hơn hết, nhờ bài thơ của thi sĩ Luân Hoán, chị em chúng tôi được thấy, được nghe, được cảm tiếng cười vui của Ba. Nụ cười hiếm hoi của Ba chúng tôi trong những ngày tháng cuối đời.

 

Bên cạnh những món quà tinh thần quý giá, tôi nhận được một món quà “vật chất” tuyệt vời. Sau khi đọc xong tập truyện, thầy giáo dạy đàn Bùi Thế Dũng quyết định tặng tôi cây đàn guitar, một cây đàn trong bộ đàn của thầy và nhận tôi làm học trò của thầy, giúp tôi tròn ước mơ trở về cung đàn.

 

Cám ơn gia đình, họ hàng, bạn bè gần xa, người quen cũ mới đã cùng Bông Hoa Trên Phím cho tôi những giây phút hạnh phúc chan hòa, mang đến cho tôi thêm đóa hoa đời xinh xinh đáng yêu vô cùng.

 

-- Hoàng Quân

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Cái xóm trọ này ngất ngư trong cơn nắng hạ bao nhiêu năm nay, cái nắng cái nóng có khó khổ mấy cũng còn chịu được. Ai cũng bám trụ để mưu sinh, lo cho con cái và gia đình, nhưng cái nóng hầm hè chống dịch thì tàn nhẫn hơn, nó làm cho người ta cạn kiệt cả vật chất lẫn tinh thần. Ngồi nhà cả tháng, ăn uống dù có tém gọn đến độ không thể nào gọn hơn nữa nhưng vẫn không biết mai này lấy gì ăn, ấy là chưa nói tiền nhà, tiền điện, nước, học hành và trăm thứ hằm bà lằng khác.
Con mèo lại tha về một con gián. Vừa nhác trông thấy, bà cụ nhanh tay túm lấy nó. Con mèo ngao lên một tiếng, làm rơi con gián đang ngo ngoe những cái chân ngắn ngủn xuống nền đất gồ ghề. Bà cụ nhanh tay chộp lấy con gián. Con mèo tròn hai con mắt nhìn. Chuyện xảy ra hoài như thế mà lần nào nó cũng tròn mắt nhìn, như thể chuyện đáng ngạc nhiên ấy mới xảy ra lần đầu. Bà cụ khẽ nắm con gián trong lòng bàn tay. Những ngón xương xẩu co lại thành cái lồng hẹp. Bà bước vội ra góc căn chòi lụp sụp. Mở hé nắp vung cái nồi đất đặt cạnh ba hòn gạch của cái bếp lò trơ trụi mớ tro xám, cẩn thận thả con gián vào nồi và nhanh tay đóng vội nắp vung. Cái rãnh nước bên lề con hẻm khô queo đã nửa tháng nay, từ lúc những quán ăn ngoài phố phải đóng cửa ngừa dịch, nên cánh con gián cũng khô, bà cụ yên tâm, không sợ lây nhiễm cái bệnh quỷ quái.
Y nhướng mắt nhìn xuyên màn đêm, thân thể bất động, cổ khô khát, tiếng tích tắc của đổng hồ quả lắc vẫn đều đều như gõ vào cái chuông tâm thức của y. Chợt có tiếng cù rúc của con cú kêu ngoài vườn. Y bất chợt lạnh sống lưng, người ta vẫn bảo rằng, khi cú kêu là có người sắp chết. Y vốn không tin, cho đó là quan niệm mê tín của dân gian, nhưng trong cái khoảnh khắc vừa trải qua cơn ác mộng.
Dì phước ra về. Cuốn Kinh Thánh nằm lại trên mặt chiếc bàn gỗ cạnh đầu giường. Cuốn sách bìa đen, cạnh giấy mạ vàng có sợi chỉ đỏ để đánh dấu đoạn đang đọc. Sợi chỉ đỏ nằm ở trang nào hắn cũng không buồn để ý tới. Dì phước dặn thì cũng cố ngoan ngoãn gật đầu cho bà vui chứ thời buổi này làm gì có ai làm phép lạ mà mơ tưởng. Ngày nào dì phước cũng lại, quanh quẩn bên những giường bệnh, giúp đỡ lặt vặt đám người đã mang bản án tử hình. Nhưng hôm nay dì phước không đến. Mà trời thì cứ mưa rả rích. Mẫu đối thoại hôm qua cứ chạy đi chạy lại trong đầu hắn như đoạn băng nhựa cũ kỹ. Ma sơ đừng đọc Thánh Kinh nữa được không? Được chứ. Thôi thì dì để cuốn Kinh Thánh đây, lúc nào buồn con mở thử một trang đọc xem sao nhé. Một đoạn cũng được nữa. Nghe Tâm. Hắn thở dài âm thầm, rồi thở dài ra tiếng cũng chẳng ai đoái hoài. Trời ơi, mưa gì mà mưa hoài. Chán bỏ mẹ! Chả lẽ mở thử cuốn sách bìa đen ấy ra, đọc một đoạn cho đỡ buồn. Hắn nhoài người ra trước, lật những trang sách, rồi mở hẳn cuốn Thánh Ki
Tháng bảy, 1995. Tàu vào quân cảng Sembawang, Singapore để dự một sự kiện lớn. Có đại sứ Hoa Kỳ và nhân viên tòa đại sứ đến dự, nhờ vậy mà tôi gặp được thằng Hùng, đại úy Biên Phòng (US Coast Guard), được biệt phái qua Singapore làm việc trong tòa đại sứ. Biên phòng Hoa Kỳ mà làm việc ở Singapore? Tôi có thắc mắc đó nhưng bận công việc nên không rảnh để hỏi. Không nói chuyện được nhiều nên tôi và Hùng hẹn nhau đi ăn tối - hy vọng có thời giờ nói chuyện thêm.
Sáu giờ sáng. Vừa mới thức dậy, My xem liền tin nhắn của gia đình trong cell phone. Mấy chị em vẫn thường dùng cách “text” để trò chuyện với nhau. Bên này là sáng sớm, bên Việt Nam mọi người đã ăn xong cơm tối. Em gái út nhắn: “Hôm nay chùa cho mấy ổ bánh mì, để trước nhà, mình ra lấy.” My trả lời: “Vậy sao? Tốt quá! Bữa trước em nói thèm bánh mì nhưng không đi mua được. Nay thì ước gì được nấy rồi nhé!”
Mười bảy tuổi đã làm mẹ. Cô gái ấy rụt rè như đứa trẻ. Cô đứng nhìn đứa bé sơ sinh như nhìn một vật lạ. Đứa bé có nước da vàng sậm. Người ta đặt nó trong lồng kính. Cô y tá bảo đó là cái incubator. Cái lồng ấp. Ấp đứa bé như người ta ấp trứng. Nhưng cái lồng ấp trong bệnh viện hôm nay không ấp trứng mà ấp đứa bé mới chào đời. Bác sĩ bảo cơ thể hài nhi tự nó chưa đủ khả năng biến dưỡng chất mật nên bilirubin tràn lan trong máu và đọng lại dưới da, thành ra da đứa bé màu vàng sậm. Bệnh viện đặt con của cô trong lồng ấp vài hôm dưới ánh đèn màu xanh da trời để tia sáng giúp làm tan bớt chất sắc tố mật đọng dưới da. Người mẹ đứng vẩn vơ bên cạnh cái lồng ấp. Đứa bé có miếng vải che hai con mắt để tia sáng khỏi làm hư nhãn cầu. Mười bảy tuổi. Người mẹ vừa mới qua cái tuổi dậy thì; cái tuổi (lẽ ra) bận rộn với đèn sách và (dĩ nhiên) tíu tít những hẹn hò.
Tháng bảy đối với gia đình tôi có nhiều chuyện không thể nào quên: vui buồn, đau khổ, tuyệt vọng rồi thành công…. Xin tri ân tất cả những gì đã trải qua, những ơn phúc được ban bố, những kết quả trong hiện tại. Xin tri ân cơ hội làm lại cuộc đời tại quê hương thứ hai này. Và tận trong lòng tôi, mãi mãi câu chuyện mảnh giấy nhỏ Ba tôi thả từ xe bịt bùng báo tin: Ba đã bị đưa đi trại 1 Tiên Lãnh và cậu bé Bồ Tát nhặt được đem giao tận tay anh Hai tôi luôn là câu chuyện nhiệm màu không giải thích được.
Trong tiếng hò reo của các ủng hộ viên Ý và hạnh phúc vỡ òa của đội Ý, từ một góc khán đài danh dự của sân vận động Wembley ở Luân Đôn, "hoàng tử bé" George buồn muốn khóc. Bên cạnh vua tương lai của nước Anh là cha mẹ của em -Hoàng tử William và Công nương Catherine- cũng không giấu nỗi thất vọng khi đội tuyển Anh để vuột mất cúp vô địch Châu Âu nằm trong tầm tay với.
Đám tang vỏn vẹn chỉ có hơn chục người đến viếng, những người tới đây đều chép miệng xót thương cho hai chị em còn nhỏ mà đã mồ côi cả bố lẫn mẹ. Nhìn đứa em nhỏ dại ngồi nghịch những gói đường, hộp sữa người tới viếng mang cho mà Thương không cầm được nước mắt.
Thế là một ngày đẹp trời y bỗng nảy ra ý nghĩ: "Sao mình không thử làm văn sĩ?”, nói là làm ngay. Y vội lấy giấy bút và ngồi vào bàn hẳn hoi. Y lại nghĩ: "Phàm làm việc gì cũng phải có lễ, khai trương bá cáo cho thiên hạ biết, huống chi đây là việc quan trọng của đời người và còn ảnh hưởng đến đời sau”, nghĩ thế bèn đứng lên chỉnh sửa y phục thẳng thớm trang nghiêm, chải tóc, rửa mặt cho trông dễ coi một tí,
Cái thằng trông như một xác chết. Hay nó chính là xác chết vừa đội mồ sống dậy. Nhìn nó không khác gì một con zombie thường thấy trên ti vi. Cái mặt đờ đẫn, chân tay lỏng khỏng, áo quần rộng thùng thình. Vậy mà nó lại quàng được vai một đứa con gái. Một đứa con gái thấp hơn nó một nửa cái đầu. Rõ ràng là một đứa con gái. Một đứa con gái Á Châu. Tóc ngắn tua tủa trộn ba màu đen, đỏ, vàng. Mắt to kẻ viền đen. Cặp vai trần trắng muốt, hai vòm ngực đội cao nếp áo thun đen. Hai đứa nhùng nhằng bước vào tiệm. Vào hẳn trong tiệm rồi, chẳng thèm chào hỏi ai, thằng thanh niên ôm con nhỏ, cúi xuống, dán môi nó lên môi con nhỏ, mút và kéo môi dưới đứa con gái dài ra, để tuột ra cái âm thanh chùn chụt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.