Hôm nay,  

Chuyện Thương Tâm Thời Đại Dịch

03/04/202000:00:00(Xem: 4108)
CHUYEN THUONG TAM THOI DAI DICH 02 
Trong lúc đại dịch vi khuẩn corona đang lây lan khắp 50 tiểu bang của nước Mỹ, các chuyên viên chăm sóc sức khỏe được điều động để điều trị cho các bệnh nhân đang đau khổ vì bị lây nhiễm vi khuẩn corona, và nhiều chuyên viên y tế đang làm việc mà không có đủ nhu yếu phẩm và dụng cụ.

Hiện giờ, một số người đang chia sẻ những gì xảy ra bên trong bệnh viện của họ khi họ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Một số bị choáng ngợp, theo họ nói với CNN, và những người khác thì sợ hãi. Trái tim họ tan vỡ vì bệnh nhân và gia đình của bệnh nhân của họ.

Những câu chuyện thương tâm của thời đại dịch corona được các chuyên viên y tế làm việc trong các bệnh viện kể cho ký giả Dakin Andone của CNN như sau.
 
Thật đau lòng
 
Một y tá trong Phòng Chăm Sóc Đặt Biệt (ICU) làm việc tại Bệnh Viện của Đại Học Chicago nói với CNN rằng cô sợ hãi khi nghĩ đến một tuần nữa không biết ICU sẽ ra sao, khi nghe người đứng đầu Cơ Quan Phục Vụ Y Tế Công Cộng Hoa Kỳ nói rằng Chicago là một trong những điểm nóng đại dịch corona đang bùng lên tại Hoa Kỳ.

“Số bệnh nhân Covid mà chúng tôi nhận gia tăng nhanh mỗi ngày và tất cả chúng tôi đều lo lắng điều gì sẽ xảy ra khi nó ngày càng tồi tệ hơn,” theo cô y tá không muốn nêu danh này cho biết.

Và cô ấy không phải là người duy nhất lo sợ, theo cô.

“Khi tôi làm việc trong đơn vị Covid, một số y tá đã không muốn ăn hay uống cả 12 giờ đồng hồ bởi vì họ sợ phải tháo ra và mặc vào dụng cụ bảo vệ cá nhân PPE,” cô đã kể lại như thế.

Cô thuật lại rằng rất là khó chịu để nhìn thấy sự tổn thất mà vi khuẩn corona gây ra cho những gia đình không thể thăm người thân đang nằm trong bệnh viện.

“Thật là đau lòng cho những gia đình của các bệnh nhân này phải nằm ở nhà trong lúc người thân của họ chống chọi với tử thần,” cô kể với CNN. “Nó làm cho tôi rơi nước mắt nhiều lần khi cập nhật cho gia đình qua điện thoại và nghe sự thất vọng của họ chỉ hy vọng cho người thân trong gia đình bắt đầu đỡ hơn.”
 
Khóc ròng trên đường lái xe về nhà

Trong một bài phổ biến trên mạng xã hội hôm Thứ Tư tuần trước, một y tá tại bệnh viện Long Island ở New York đã chia xẻ cảm giác của cô trên mạng xã hội, rằng, “Tôi đã không ngủ được bởi vì tâm trí tôi không lắng xuống.”

Cô y tá này, làm việc trong khu vực phân chi Covid-19, kể rằng đêm trước là đêm “tồi tệ nhất mà tôi đã từng chứng kiến từ trước tới đó.”

Các bệnh nhân vô ào ào, bà kể, ho và đồ mồ hôi, với một số người lên cơn sốt và “nỗi sợ hãi hiện ra trong đôi mắt của họ.” Người y tá này viết rằng bà khóc trong nhà vệ sinh trong lúc nghỉ ngơi, lột dụng cụ bảo vệ cá nhân ra để lại vết lõm trên mặt bà.

“Tôi khóc cho đồng nghiệp của tôi, bởi vì chúng tôi biết nó sẽ trở nên tồi tệ như vậy và tôi đã có cảm giác như điều đó không thể nào và chúng tôi đã sẵn sàng trong từng khoảnh khắc,” bà nói thế. “Tôi khóc những bậc cha mẹ, con cái, anh chị em, người phối ngẫu không thể ở bên cạnh người thân của mình là những người có thể đang hấp hối nhưng không thể có người đến thăm bởi vì không ai được phép đến thăm.”

“Tôi xin bạn hãy ở nhà,” bà viết tiếp. “Làm ơn. Tôi không thể ở nhà và nếu bạn không nghe lời thì bị kịch này sẽ không dứt. Nó giống như một cuốn phim nhưng nó là đời thật và tôi không thể tin nó là thật.”
 
‘Tôi có thể là người họ nhìn thấy sau cùng’
 
Bác Sĩ Cory Deburghgraeve, bác sĩ gây mê tại Đại Học Illinois tại Chicago, kể rằng ông làm việc 94 giờ trong tuần rồi. Ông là “bác sĩ gây mê đường khí quản” được cắt đặt giúp các bệnh nhân vi khuẩn corona thở bằng ống trong thủ tục gọi là luồn ống vào khí quản.

Deburghgraeve chia xẻ một video với CNN về việc ông ấy tặng dụng cụ bảo vệ cá nhân của mình, đeo găng tay, áo choàng bảo hộ, khẩu trang và rồi một mặt nạ khác trông như mũ bảo hiểm không gian.

Thủ tục luồn ống vào khí quản, theo ông kể, được xem là thủ tục có nguy cơ cao “bởi vì chúng tôi ở rất gần với miệng của bệnh nhân trong lúc đặt ống và họ thường ho ra chất bài tiết mà phóng vi khuẩn vào không khí chúng tôi thở.” Ông nói rằng bệnh nhân của ông có độ tuổi 30, 40, và 50. Cho nên ông cảnh báo dịch corona không phải chỉ ảnh hưởng tới người già mà còn người trẻ nữa.

"Điều rất tàn khốc đối với tôi là một số người mà chúng tôi biết sẽ không sống sót," ông nói, "và vì họ không được phép có người đến thăm, tôi có thể là khuôn mặt cuối cùng họ nhìn thấy và giọng nói mà họ nghe khi tôi gây mê cho họ ngủ (gây mê toàn thân) trước khi được thở máy. Vì vậy, cho dù bận rộn… Tôi cũng cố gắng bày tỏ thêm sự cảm thông, thêm cảm xúc, cố nắm tay họ và giữ mối quan hệ con người mà tôi có thể làm, dù sự thật là tôi lúc đó đang trông giống người mặc y phục không gian.”
 
‘Ở đâu cũng có bệnh nhân’
 
Một phụ tác bác sĩ làm việc trong phòng cấp cứu tại Quận Queens của New York, kể cho CNN rằng có một tâm lý chung cho mọi người khi nói đến dụng cụ bảo vệ cá nhân tại bệnh viện.

“Bạn thấy nhiều người ở ngoài đường có mặt nạ và trong khi đó các bệnh viện đều hết mặt nạ," vì phụ tá bác sĩ cho biết, người mà CNN không nêu tên vì họ sợ những hậu quả khi nói với truyền thông.

Người phụ tá bác sĩ mô tả một phòng cấp cứu đông người gấp đôi như một phòng chăm sóc đặc biệt ICU vì số lượng lớn bệnh nhân cần được đặt nội khí quản. Ghế và cáng đang được đưa vào để bù đắp cho dòng bệnh nhân.

"Bệnh nhân ở khắp mọi nơi," người phụ tá bác sĩ này nói thế.
 
‘Mọi thứ đều không ổn’
 
Tại Bệnh Viện Elmhurst ở New York, các nhân viên chăm sóc sức khỏe đang sống trong “trạng thái hoang tưởng liên tục,” theo một người được xác nhận là y tá ở đó nhưng không muốn nêu tên cho biết.

“Chúng tôi không biết chúng tôi có bị lây vi khuẩn hay không,” theo người này kể, “và chúng tôi rất sợ lây bệnh cho người khác.”

Ít nhất 13 người đã thiệt mạng tại bệnh viện ở Queens trong vòng 24 giờ, theo thông báo hôm Thứ Tư tuần trước từ Ty Y Tế Thành Phố New York và Bệnh Vệnh Elmhurst. Bệnh viện này nằm ở “trung tâm của cuộc khủng hoảng,” theo thông báo cho hay, và nhân viên ở đây sẽ tổn hại nhiều hơn.

“Những nhà lãnh đạo từ các văn phòng khác nhau từ Tổng Thống đến người đứng đầu của Y Tế và Bệnh Viện đều nói rằng, ‘Chúng ta sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ ổn.’ Và từ quan điểm của chúng tôi, mọi thứ không ổn,” theo Bác Sĩ Colleen Smith, bác sĩ tại phòng cấp cứu của Bệnh Viện Elmhurst, nói với báo The New York Times trong một video.

Bác Sĩ Smith chia sẻ cảnh quay từ bên trong bệnh viện, những giường bệnh và phòng mà bà nói đã đầy bệnh nhân vi khuẩn corona. Bên ngoài tòa nhà, xe tải được dung để chứa thi thể của bệnh nhân đã chết.

“Tôi không có hỗ trợ mà tôi cần, và ngay cả vật liệu mà tôi cần để chăm sóc cho các bệnh nhân của tôi,” BS Smith nói tiếp. “Và đây là nước Mỹ và chúng ta đúng ra là quốc gia đi đầu thế giới.”
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở cái xứ sở u Tây này cũng có quá nhiều tự do, thành ra cuộc sống có lúc thành bất cập, công đoàn ra sức nhiều lần đình công, yêu sách này kia, đòi tăng lương, đòi làm ít thời giờ hơn, đòi nghỉ hưu sớm v.v… nhất là công đoàn CGT vận chuyển công cộng người đi làm việc như métro, RER, tramway, bus…
Ngày 21 tháng 4 năm 1975, Tư Tưởng ghé ngang hậu cứ, dẫn ba thằng em: Bắc Hà, Th/úy Trọng và tui đi nhậu ở quán Thuỷ Tiên, gần Bộ Chỉ Huy Thiết Đoàn ngày xưa, trước khi dời vô Phi trường Vĩnh Long...
Trên đường đến phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật của Gertrude Stein, tôi bước đi với tâm trạng phấn khích của một người sắp gặp Ernest Hemingway. Nắng chiều Paris phản chiếu từ cửa sổ những quán cà phê xuống con đường đá cũ tạo thành bóng râm dài phía trước. Tiếng reo hò chen lẫn tiếng đàn từ mấy quán bar nhỏ nơi góc phố gây nên bầu không khí sôi động dội vào tâm trí tôi...
Tôi bán hàng giải khát trước cổng nhà máy, khách hàng là những công nhân, bộ đội và cán bộ trong nhà máy. Tôi là “mụ” bán hàng “phản động” luôn tơ tưởng đến chuyện vượt biên. “tri kỷ” của tôi có chị Ky buôn bán ở xa cảng miền Tây, nghề mới của chị sau cuộc đổi đời 1975, trước kia chị là nhân viên một ngân hàng quận Gò Vấp. Chị Ky là hàng xóm, hôm nào ghé quán tôi không chỉ để uống ly đá chanh, uống ly cà phê mà cũng là dịp cùng tôi tâm tình than thở cuộc sống dưới thời xã hội chủ nghĩa, mơ ước chuyện vượt biên...
Mạ xếp hạng chuyện học hành của con cái là quan trọng hàng đầu. Với tiệm sách và quán cà phê, Mạ đã quán xuyến, lo cho gia đình có cuộc sống sung túc, thoải mái một thời gian dài...
Nghe tin chú Nghĩa sắp cưới vợ, bà con trong khu phố xôn xao nửa tin nửa ngờ. Chuyện lập gia đình ai trưởng thành chả thế! Ấy vậy mà với chú Nghĩa thì chuyện này hơi lạ. Đến khi chú đem thiệp đi mời hẳn hoi vậy chắc chắn là sự thật rồi không còn nghi ngờ gì nữa!
Từ ngày về hưu non, hai vợ chồng tôi cứ lục lọi hết website này đến website khác để tìm nơi đẹp đi du lịch; sợ rằng sự hào hứng của tuổi trẻ sẽ không còn nữa, nên phải đi hết những chỗ mình ao ước từ hồi nhỏ đã đọc sách mà không có thì giờ và phương tiện để thực hiện...
Cơn mưa nhỏ lướt qua bầu trời từ bình minh cũng đã chấm dứt; một tia nắng vàng lách qua lùm cây sồi chui vào góc chuồng cừu lớn. Những chú cừu đực ngập trong rơm rạ của máng ăn buổi sáng vừa ngẩng đầu về phía tia nắng và kêu be be...
Bây giờ, việc đi về giữa Mỹ và Việt Nam thật dễ dàng. Nhưng vào thập niên 80, 90 người đi kẻ ở tưởng chừng là biệt ly mãi mãi. Bạn đã nói với tôi như thế trong nước mắt. Và với sự ngăn cấm của gia đình, với tuổi trẻ khờ dại nông nổi, họ đã lạc mất nhau. Để rồi suốt phần đời còn lại, nỗi đau vẫn còn là vết thương rưng rức. Tôi xin ghi lại câu chuyện tình của bạn, như là một lời đồng cảm...
Ngạn rời căn nhà đó và xuống đây theo đơn xin đi làm trong hảng thịt bò. Ngày Ngạn đi cũng buồn tẻ ảm đạm như ngày anh rời đất nước. Người vợ và hai đứa con tiễn anh ở bến xe buýt ''Con chó rừng''...
Chiếc ghe vượt biển nhỏ xíu, mỏng mảnh của chúng tôi vậy mà chất lúc nhúc đến hơn 80 thuyền nhân, chẳng khác nào một cái lá lạc loài trên đại dương mênh mông, không biết đâu là bờ bến. Đoàn người rời bỏ quê hương tụm năm tụm ba, rải rác khắp thuyền, co ro trong cái lạnh ngoài khơi xa tít tắp, đầu óc hoang mang với trăm ngàn ý nghĩ...
Hôm ấy, trên facebook Group của nhóm cựu thuyền/ bộ nhân ty nạn Thailand, có xuất hiện bài post của Đức, chụp hình vợ chồng Đức đang tiễn con gái tại sân bay Tân Sơn Nhất đi qua Dallas Hoa Kỳ định cư theo chồng mới cưới. Ôi, chàng Đức chung chuyến tàu của tôi. Nhiều người quen cũ vào để lại những comments chúc mừng, cũng là những người tôi biết mặt biết tên, tôi liền vào tham dự, góp vui...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.