Hôm nay,  

Anh và Em

28/03/202012:47:00(Xem: 4150)
Anh và em
Anh và Em - Minh họa Đinh Trường Chinh



Đoàn Thị

Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của Đoàn Thị viết nhân Ngày Lễ Mẹ 2019.

 

***

 

Cả tuần ở ẩn, sáng trưa chiều tối, anh và em, hai người không xa lạ 24 giờ trên 24 bốn mắt nhìn nhau quen quen mấy mươi năm nay, bỗng tự giam hãm ta với mình cận kề đến đuối sức.

Ngày hai buổi cơm hai đứa coi TV quanh quẩn dịch bệnh Tàu cộng, thế sự đó đây toàn cầu mang màu tử khí từ vi khuẩn cô vy 19, Tàu tuyên bố hết bệnh, thế giới bước vào dịch bệnh dãy dụa tức tưởi.

 

Nhân gian vật lộn với tử thần, tự cách ly tránh dịch bệnh, anh và em cũng không ngoại lệ, tự giải khoay chui vào chốn nửa thật nửa ngờ, hư ảo từ chiếc laptop vật bất ly thân, gia tài của anh, tài sản của em, mỗi đứa RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - MỘT CÕI ĐI VỀ.

 

Anh vùi đầu vào chuyện đại sự cứu 90 triệu dân VN, em rong chơi Chợ Phây (fb) tìm lại bạn cũ. Em kết bạn mới đông vui, dù đôi khi trên phây có ý kiến trái ngược kẻ giận người hờn, may thay cơn  gió hòa giải đã thổi bay lời qua tiếng lại ra tận biển xa.

Giờ cơm đến rồi hai đứa lại gặp nhau, chia sẻ nỗi niềm riêng hé lộ hai phương trời cách biệt về chính trị, thôi đành « anh ở đầu sông em cuối sông » không uống chung giọt nước nào cả.

 

Anh hí hửng khoe vừa kết bạn với một gã, một ả Yêu Nước vô bờ bến đến phải hiến thân cứu nước. Em uể oải ngậm nghe, chả buồn báo tin vui em vừa tìm lại đứa bạn thất lạc nửa thế kỷ trên Phây.

Lòng anh trĩu nặng thương quê mình bị Tàu thâu tóm, đô hộ, tức nghẹn cho dân oan khắp nước than khóc, anh không thể bó tay vô can nhảy vào cuộc ủng hộ hết mình anh chị đấu tranh chống cộng.

Thế là anh kết thêm cả trăm bạn mới, đầu tiên là các vị cứu nước cho đến Fan của họ bất kể trai gái, tuổi tác, anh cảm thấy ấm lòng đứng vào hàng ngũ hải ngoại tìm cách giúp dân VN. 

 

Niềm vui của anh vỡ ào khi một số anh hùng nữ tướng liên lạc nhờ anh chuyển buổi diễn thuyết trực tiếp chống cộng của họ đến khắp nơi từ trạm truyền tải và năm bẩy hội nhóm do anh thành lập.

Từ một thính giả tích cực anh bỗng biến thành cánh tay nối dài, ăng ten truyền tin nhanh toàn cầu được anh chị đấu tranh tín nhiệm nhờ vã, một bất ngờ thú vị anh không thể giữ cho riêng mình.

Anh miên man kể cho em nghe vài nữ tướng xinh đẹp thu hút hàng vạn fan như nam châm mà anh ủng hộ hết mình, anh khen người phụ nữ cao cả hy sinh đời mình vì tổ quốc, đẹp người đẹp nết thật.

 

Em lại ngậm nghe anh và nghe chừng hai đứa bắt đầu lạc mất thâm tình cố kiết, khoảnh khắc ngoài vợ ngoài chồng cấm cọc giữa hai đứa, anh hoan hỷ nỗi niềm riêng quên biến em luôn bên cạnh anh.

Xung đột vỡ ào khi em chê nữ tướng nào đó yếu kém bị bò đỏ xỏ mũi, tự ái đàn ông nổi lên như sóng dữ và lên án em hẹp hòi, trận đấu khẩu nổ tan hoang, ta và địch vỏn vẹn chỉ hai đứa mình thôi.

Anh thách đố, em có giỏi lên diễn đàn thuyết trình như cô ấy chứ đừng chê, lời anh như nhác búa cắt đứt tình tự của hai đứa vốn mong manh mục rữa chực chờ cơn bão lòng là đứt lìa.

 

Em dằn cơn buồn tủi, nhỏ nhẹ đưa anh về thực tại :

- Em không thuyết trình, thuyết phục đồng bào quốc nội như anh chị kia vì em biết thế lực ngầm điều khiển chính trị toàn cầu họ nắm quyền chia chát thị phần thế giới theo từng giai đoạn lịch sử. 

Tề gia rồi mới bình thiên hạ, đấu tranh kiểu anh lắm kẻ đã lỵ dị nhau mà vẫn không cứu nổi vì CSVN đã bán nước cho tàu cộng, tương lai nước Việt nằm trong tay đồng bào trong nước.

 

Chuyện anh và em bốc lửa từ cuộc chiến cứu nước xa xôi dịu vợi thiêu rụi hai quả tim giấy, bên đống hoang tàn hai kẻ chiến bại tự vấn có nên bỏ qua tự ái vá víu lại chuyện chúng mình.

Nhân gian đang bấn loạn vì dịch bệnh tàn phá khắp nơi, anh và em có vô duyên, vô lý đến độ tự hủy diệt vì tự ái và hào quan vu vơ đến đánh mất chính mình.

 

Tâm tình bạn tôi mùa dịch bệnh, ANH & EM vừa khám phá một nửa của mình tầm thường đến độ họ không còn nhận ra nhau.

Hai bạn chưa bị nhiễm Cô Vy 19, chỉ cô kia vừa bước vào đời Anh & Em, nguy hiểm chết người.

 

28 Mars 2020 / Đoàn Thị

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tim, mối tình đầu của Lily vừa chia tay, anh ta đã có người yêu khác. Lily đang thất tình đang đau khổ. Tim làm việc ngành tài chính ngân hàng, chàng trai có công việc tốt, đẹp trai, lịch sự đỏm dáng, luôn khéo ăn nói làm vừa lòng mọi người...
Như Ý đã trên bốn mươi, nhan sắc trung bình hay hơn trung bình một tí. Khuôn mặt trái soan, mái tóc dài, cao trên thước sáu đã níu lại được cái dáng đi hấp tấp, nhanh lẹ của cô.
Ở đất Sài Gòn, vào những đêm giao thừa xa xưa hầu như gia đình nào cũng bỏ lệ nhắc bọn trẻ đi ngủ sớm. Ở nhà tôi, trong khi mấy đứa em được tha hồ xem chương trình ti-vi đặc biệt chủ đề mừng năm mới, tôi được phụ mẹ tôi chuẩn bị mâm cúng đón giao thừa đúng 12 giờ khuya. Rồi khi mẹ tôi cùng mấy bà hàng xóm đi Lăng Ông Bà Chiểu, tôi cũng được tháp tùng.
Từ tờ mờ sáng, chúng tôi đã chuẩn bị xong và sẵn sàng cho cuộc đi chơi hôm nay. Mỗi người trong chúng tôi đều đeo trên vai một chiếc ba-lô nhỏ, trong đựng vài bộ quần áo đủ để thay đổi đôi ngày. Chúng tôi không quên sắp thêm chút ít thức ăn dọc đường, thêm vài ba chai “nước suối” nhỏ và ít trái cây trước khi ra khỏi nhà...
LTG: Viết chưa xong bài viết hàng tuần đã nhận tin nhà thơ Phan Xuân Sinh vừa qua đời ở Houston do bệnh tim mạch ngày 28 tháng 02 năm 2024. Thêm một người anh xứ Quảng ra đi. Cha sanh mẹ đẻ anh nguyên vẹn, nhưng chiến tranh đã lấy mất của anh một bên chân khi anh làm sĩ quan Thám báo bên bờ sông Thạch Hãn năm 1972. Anh không oán hận gì vì từ trong khói súng mịt mù của mùa hè đỏ lửa anh đã từng viết cho người lính Bắc phương, “Nếu có thể ta gầy thêm cuộc nhậu/ bày làm chi trò chơi xương máu/ để đôi bên thêm mầm mống hận thù/ ta chán lắm rồi ba chuyện ruồi bu/ chỉ có bạn, có ta là người thua cuộc…” Bây chừ thì anh đã có thể đi uống rượu thoải mái với những người anh em bên kia chiến tuyến cho thoả lòng anh không thích hận thù, tâm anh chỉ thấy anh em một nhà chém giết lẫn nhau làm đau lòng cha ông dựng nước… Chúc anh lên đường khoẻ nhẹ tâm linh sau cuộc đời nhiều uẩn khúc, thiệt thòi với chiến tranh và hoà bình trên quê hương chúng ta.
Khoảng chín giờ tối, tôi lặng lẽ rời trường đi về hướng giếng Cây Trâm như lời hướng dẫn. Đèn đường lưa thưa, nên đoạn đường tối lờ mờ không nhìn rõ mặt người. Đêm như lặng lẽ bắt đầu với vài cơn gió hanh hanh mùi rạ khô dọc ven đường...
Từ sáng sớm tinh mơ, chúng tôi đã thức dậy để chuẩn bị cho chuyến đi chơi chùa Hương hôm nay. Nhìn Thi, ở cái tuổi lăm, mười sáu trăng tròn tôi không thể không nhớ tới bài thơ “Chùa Hương”...
Cô Tư tôi (tên cô là Ngọc Quỳnh) dáng người thanh thoát, gương mặt sáng, đôi mắt đẹp, đài các. Năm nay bước qua tuổi thất thập nhưng vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn, dấu ấn thời gian vẫn chưa xóa hết nét xuân sắc một thời. Cô có một mối tình “thời xa vắng” thật lâm ly, và bi văn đát. Hôm nay giấu cô, tôi kể lén cho mọi người nghe chơi...
Sau cái ngày mắc dịch 30 tháng 04 năm 1975, tôi bị tống cổ khỏi trường trung học ở Sài gòn vì chạy giặc trước đó và khai hộ khẩu ở ngoại thành sau hoà bình nên phải về học ở ngoại thành. Đúng là trời bắt phong trần phải phong trần/ cho thanh cao mới được phần thanh cao… Mẹ tôi dụng câu Kiều để an ủi tôi hay chửi xéo: Mày ăn ở làm sao mà ra nông nỗi? Thôi thì ý trời biết đâu mà cãi, lòng mẹ bao la như biển Thái bình, chắc mẹ thương cảm mình đó! Nên từ đó tôi yên tâm được biết cây lúa, con trâu… và Thùy.
Từ ngày May về sống với anh. May và Ngạc là cặp đôi trùng phùng do dây tơ hồng nào đâu định liệu, kết lại thành keo dán với nhau. Ơ, có ai biết thời này là thời đại nào rồi, mà hai người tự thề non hẹn biển, kết nối, giao ước sống đời, mà chưa tỏ tường biết rõ mặt nhau. May giới thiệu mình qua điện thoại (thiệt hay giả cũng chẳng biết đâu mà mò). Em không đẹp, chỉ nhìn tàm tạm, bắt mắt với người này nhưng không bắt mắt với người kia. Em chỉ được nước da trắng thôi...
Tiếng hát khàn đục, nghẹn ngào của người ca sĩ da đen phát ra từ chiếc loa nhỏ, cũ kỷ tình cờ ở một góc đường thành phố New York. Họ là những ca sĩ đường phố, hát lang thang đây đó để bán những đĩa hát của mình...
Mẹ và hai chị em tôi đã chuẩn bị xong một bữa ăn ngon lành. Chiều nay nhà có khách. Gia đình bác Hải từ tiểu bang California đến Salt Lake City du lịch và sẽ ghé nhà tôi, mục đích chính là cho trưởng nam của hai bác là anh Nhân gặp Kim Thịnh chị tôi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.