1. Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng, Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông. Một rừng thông điểm trời mây biếc, Một vũng vàng tô biển nước trong. Một khối bao la hoa lá trổ, Một bầu bát ngát sắc hương nồng. Một tia nắng đẹp soi muôn cõi Một chữ là mang một tấc lòng. 2. Một thoáng đua vui bút nối vần, Một trời Xuân đẹp nắng vàng sân. Một trang giấy trắng mươi hàng chữ, Một ngọn chì đen mấy đoạn văn. Một phút tiêu dao thơ với nhạc, Một giây phiêu lãng ảo và chân. Một vài lơiø lãi trong khuôn sống: "Một tiếng tri âm gọi góp phần".
Trùng Quang
Huệ Thu họa thơ
1. TẠ ƠN LÒNG
Chút duyên thêm thắm, má thêm hồng Chút lạnh pha vào gió cuối Đông Chút nghĩa tình nồng câu sách cũ Chút duyên nghiệp nặng mắc dòng trong Chút thơm lại tưởng hoa vừa nở Chút nhớ mà như rượu đã nồng Chút kính, cầu dâng câu thượng thọ Chút xin khép nép tạ ơn lòng
2. GẮNG GÓP PHẦN
Chút quản tình ai đã lựa vần Chút vui hồng tía rải đầy sân Chút mừng tuổi thọ nơi quê tạm Chút vị lòng già giữa tiệc văn Chút tiếc sắc vào hàng bạc tóc Chút mừng vì chửa kẻ chồn chân Chút mong hô lớn câu đoàn kết Chút nghĩ vì dân gắng góp phần
Huệ Thu
Hà Thượng Nhân nối bút
ĐÃ NGHE CHỊ GỌI
1. Đã nghe rực rỡ một màu hồng Đã thấy xuân về với gió Đông Đã hiểu duyên dày mà phận mỏng Đã từng gạn đục lại khơi trong Đã hay nhìn lại bàn tay trắng Đã tưởng dâng lên chén rượu nồng Đã rõ Chín Tư là đại thọ Đã đành nhiều ít tự nơi lòng
2. Đã tiếp thơ ai phải họa vần Đã hồng đầy ngõ, cúc đầy sân Đã nhiều phen múa trên trường bút Đã lắm khi đùa giữa trận văn Đã đọc cổ kim không mỏi mắt Đã xem gai góc chẳng chồn chân Đã nghe chị gọi là xin tới Đã vụng về mong góp chút phần.
Hà Thượng Nhân
Cao Mỵ Nhân hoạ thơ
MỘT CHÚT TÌNH XUÂN
1. Một cõi càn khôn ánh sáng hồng Một trời tâm sự tỏa hừng đông Một trang dĩ vãng vừa rơi nhẹ Một chuỗi tương lai mới gạn trong Một chuyện tình thơ đang viết dở Một đường chân lý đã hun nồng Một ai tri kỷ nơi thiên hạ Một ước mơ trao tận đáy lòng
2. Một bức hoa tiên khách mở vần Một nàng xuân nữ đợi ngoài sân Một mầu phẩm hạnh xô hài gấm Một nét tinh khôi nổi sóng văn Một vẻ mơ màng tô hướng thiện Một lời bóng bẩy vẫn là chân Một câu thưa thốt đầy thâm ý Một chút tình riêng cũng dự phần
Cao Mỵ Nhân
Cao Tiêu tiếp vần
BA BÀI THƠ
1. MộNG LÒNG
Hai mái đầu xanh đẹp tuổi hồng Năm năm chung lớp xếp hàng đông Hai bên trai gái cùng vào lớp Hai đứa hai bàn sát chỗ trong Mấy lượt đón Xuân cùng áo mới Hai nhà như ước một duyên nồng Hai con bướm lượn vườn thơ đó Hai áng mây phong dệt mộng lòng
2.CHợ TếT QUÊ XưA
Những sạp rau xanh, những cốm, hồng Nhiều hàng quán tết, chợ quê đông Dăm thầy hương lý ô che nắng Những thúng cam sành xếp phía trong Mấy cô thôn nữ môi trầu đỏ Vài cụ già râu nếm rượu nồng Bao quẻ nhân duyên thầy bói đoán Lắm cậu chờ xem thấp thỏm lòng
3. CHUNG NHÌN MộT HưỚNG
Mấy khúc tình ca vút điệu vần Hai hàng tùng cúc dọc theo sân Một đàn chim sẻ bay ngoài nắng Dăm tiếng cười vui giọng đọc văn Hai giải thắt lưng hoa lý sẫm Đôi hài thêu gấm dấu in chân Hai cuộc đời chung nhìn một hướng Hai tấm lòng son để sẵn phần
Đó là câu kết một bài thơ của nhà thơ Iya Kiva, là một trong nhiều nhà thơ trẻ Ukraine hiện nay. Bà đã dùng câu thơ “Tháng hai. Lấy mực ra và khóc” của thi hào Nga Boris Pasternak (February. Get ink and weep!) để làm tựa đề cho ba bài thơ của bà. Cùng với các nhà thơ Ukraine khác như, Taras Shevchenko, Pavlo Vyshebaba, Oksana Zabuzhko, chúng ta thấm thía hơn thân phận dân tộc Ukraine, máu và nước mắt họ làm cháy bỏng trái tim thế giới.
Từ những ý nghĩa của bút hiệu Nhã Ca, tôi có thể viết ra một đoạn bói số mệnh nhà thơ:“Nhã Ca: tuy là một loài cỏ dại, nhưng có tiếng thơ thanh thoát tao nhã bên ngoài, bên trong chứa đầy nghịch ngợm, khác thường. Trải qua cuộc sống thăng trầm, tiếng thơ trở thành tiếng ho, tiếng nôn mửa, rồi tiếng thơ đó, về chiều, lắng đọng thành âm điệu cà sa.” Tác phẩm “Nhã Ca, Thơ” toàn tập cho phép tôi có cái nhìn tổng thể và cũng trả lời được nỗi niềm thắc mắc của cậu học trò mới lớn, khi đọc bài thơ “Vết Thẹo.”Từ tuổi thiếu niên vươn lên tuổi thanh niên, ngoài trừ thân xác nẩy nở, trí tuệ cũng gia tăng tò mò và tưởng tượng. Hầu hết, tò mò tưởng tượng lúc đó, hướng về phụ nữ, đối với tôi là một nhân vật thần bí. Khi vô tình đọc được bài thơ “Vết Thẹo”, tôi vô cùng sửng sốt. Tôi sống tự do trong thân thể mình / Nghe vết thẹo lớn dần và mọc rễ.” Đọc lên, nghe vừa lạ lùng, vừa khiêu khích, vừa bí mật.
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Thưa người nước mắt bình minh/ Cái trong veo để phục sinh lại đời / Thưa người những bước rong chơi / Đưa nhau ngàn dặm nụ cười tung tăng / Sóng cao vực thẳm thưa rằng / Chân con kiến bé cứ lằng lặng đi / Mùa nào hút cánh thiên di /Qua sông núi biếc. Sợ gì nắng mưa
Trong vũ điệu day dứt của hoang mạc gió, lữ khách dừng lại, gõ cửa. Căn nhà trống mùa đông. Bàn tay lạnh quẹt một que diêm, nhen lên nỗi buồn, thảng thốt những ước mơ ngày cũ theo tro bụi bay lên, buồn bã như những lời em sắp nói, như ánh lửa lụi tàn, như tuổi thơ đi qua… Có tiếng chuông xa đâu vọng về, đơm hoa trong bóng tối lời nguyện cầu, lữ khách cảm thấy móng vuốt của băng giá tan ra bởi niềm khát khao cháy bỏng… Tuyết rơi trên ô cửa sổ, lấp lánh một nỗi chờ.
Một chút gì gợn lên nơi mùi cà phê sáng, nơi tách trà nhâm nhi buổi xế chiều, nơi ly vang đỏ nồng đêm tối, làm cồn cào nhớ đến câu thơ đã đọc từ lâu lắm, thơ xưa chăng, nhưng sao cái rung động hôm nay về nó vẫn làm ta xao xuyến đến vậy.
Mùa thu dẫu vừa khảy đôi ba nhịp vàng trên tàn cây. Mùa thu dẫu đang đốt hết mình trên hàng cây maple đỏ lá suốt dặm dài. Và mùa thu cho dù cũng vừa khép cánh cửa để ra đi, khép rất nhẹ nhàng như sợ làm thức giấc ai đó đang say ngủ. Tất cả. Những bổng trầm của mùa thu đều rúng động mấy tầng cung bậc cảm xúc của ta. Phiến lá vàng óng kia ẩn mật điều gì. Dấu chân vàng ố chiếc lá cuối thu như thể là những dấu chân cuối cùng để – nhẹ hẫng về mai sau – Ngọn gió của mùa thu ly tan nào vẫn thảng thốt trong nỗi chờ đợi. Hạt mưa nào xám tro quán phố. Và người ngồi nghe gió mùa thu về như – tiếng thổn thức của thời gian. Bạn ơi, xin lắng lòng trong buổi đêm tịch mịch để nghe cảm xúc bạn hòa âm thế nào với âm vang thu, để biết tác động mãnh liệt của thu – phù vân thôi cũng nát đời như chơi…
Phần lớn các nhà thơ nữ sinh sau cột mốc đau thương 1975, đã dường như nhẹ nhàng hơn, những ám ảnh của chiến tranh, ít bị day dứt hơn vấn đề ý thức hệ. Họ ít nhiều đã hưởng được quả ngọt của nữ quyền, thoát ra khỏi khung cửa chật hẹp của định kiến, góp phần nở rộ một dòng thơ mạnh mẽ, tự tin, khao khát tự do, và bản lĩnh, nói rất thực nhân sinh quan của mình về những mối tương quan trong một thế giới vật chất như hiện nay. Họ cũng rất phóng khoáng thể hiện những cảm xúc đam mê dạt dào nữ tính. Mang những trạng thái có vẻ như đối nghịch nhau như thế khiến dòng thơ của lớp thơ nữ này tỏa sức quyến rũ lạ lẫm, tạo nên một lớp độc giả với cảm thụ thi ca mới mẻ.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.